Cả khu phố nhỏ ấy không ai không biết bà Tám – chuyên gia soi mói, ghen ăn tức ở, nhất là với những người trẻ xinh đẹp hơn bà.
Kể từ khi nhà bên cạnh có cô gái tên Vy về thuê trọ, sống một mình, xinh đẹp, ăn mặc chỉn chu, thi thoảng còn có người đàn ông đến lui tới buổi tối, bà Tám như ngồi trên đống lửa.
“Con gái mà sống vậy là không đứng đắn! Chắc chắn là nuôi trai trong nhà!”
Không chỉ xì xào, bà còn rình rập qua khe cửa, gắn camera mini ngoài hàng rào, rồi mỗi đêm núp sau bụi chuối, tay cầm điện thoại chờ “thời khắc vàng”.
2 tuần trôi qua, bà ghi lại được vài đoạn clip mờ mờ ảo ảo – có bóng người đàn ông ra vào nhà Vy thật. Tối hôm đó, bà gọi thêm vài người hàng xóm thân tín, hẹn nhau đứng rình “bắt quả tang”.
Và rồi… cơ hội đến.
Vy mở cửa tiễn người đàn ông ra ngoài. Đèn hiên sáng trưng.
“Đó! Thấy chưa?! Chính là thằng… Ơ!!!”
Bà Tám đứng khựng, mắt trợn tròn, rồi tru tréo hét vang cả xóm.
“Trời đất ơi!!! Đó là… chồng tôi!!!”
Cả nhóm “thám tử” ngã ngửa. Bà Tám lao vào giật cửa cổng nhà Vy, tay cầm clip quay lén, miệng gào khóc chửi mắng. Nhưng Vy chỉ bình thản khoanh tay, mời tất cả vào… rồi đưa ra giấy tờ ly hôn từ 3 năm trước, kèm bản sao đơn tố cáo bạo hành mà bà Tám chưa từng biết chồng mình dính phải.
“Tôi không biết ông ta từng là chồng bà.
Nhưng ông ấy đến đây vì mỗi tháng gửi tiền nuôi con riêng – con gái của một người phụ nữ ông từng phản bội.
Bà rình suốt 2 tuần, mà không rình được lương tâm chồng mình để đâu à?”
Bà Tám cứng họng, xách dép bỏ chạy giữa tiếng bàn tán của hàng xóm:
“Lo chuyện nhà mình không xong còn đi soi người ta…”
Từ đó, camera gỡ xuống, bụi chuối không còn ai núp, còn Vy – vẫn sống yên bình như trước,
chỉ khác là không còn ai dám xì xào sau lưng cô thêm một lần nào nữa.