Cha mẹ bắt tôi khoác đạo bào, ôm một con gà trống ngồi trên qu/an t/ài, làm Trấn Quan Đồng.
Khi đưa tang, đò/n khiêng và dây buộc qu/an t/ài nhẹ bẫng như không, con gà trống trong lòng tôi cứ kêu cục tác như gà mái đẻ trứng.
Lũ trẻ con trong làng vây quanh nhặt pháo, vừa chơi vừa hát vè:
“Q/uỷ khiêng quan, gà gáy vang
Con hiếu cháu hiền đừng vội mừng
Tiền vàng bay, nhang khói tỏa
Hương tàn nến tắt xuống suối vàng…”
1.
Bố tôi gọi điện báo tin bà nội qu/a đ/ời, ra lệnh bắt tôi phải bắt xe về ngay trong đêm.
Vừa bước vào cổng, tôi đã thấy qu/an t/ài đã được đặt giữa linh đường, đóng đinh ch/ặt cứng.
Bố mẹ lập tức lôi ra một chiếc đạo bào màu vàng chói, quấn ch/ặt lên người tôi, còn dùng sợi dây thừng bện từ rơm buộc ngang hông.
Họ nhét vào tay tôi một con gà trống đỏ chót, bảo tôi trong ba ngày tang phải ngồi trên qu/an t/ài làm Trấn Quan Đồng.
Chỉ khi có những người ch*t oan, ch*t thảm, oán khí ngập trời dễ biến thành cương thi, hoặc vo/ng linh không chịu nhập thổ mới cần trấn quang.
Hơn nữa thường phải chọn đồng nam, hoặc cháu đích tôn dương khí vượng trong nhà.
Tôi là đứa cháu gái 24-25 tuổi, trấn được cái gì chứ?
Sao không thấy anh trai tôi đâu?
Bình thường có việc tốt đều dành cho gã, giờ lại đẩy cái chuyện trấn quan q/uỷ dị này cho con gái?
Vừa nhắc đến chuyện này, bố đã nổi gi/ận quát tháo: “Muốn sống thì đừng có hỏi lung tung!”
Mẹ vỗ về tôi: “Bà thương con nhất mà, con cứ ở lại cùng bà đi.”
Tôi nghe mà lòng rối bời, nhưng giữa linh đường đông nghịt người làng hiếu kỳ, dường như họ đang chực chờ tôi gây chuyện.
Thế là tôi đành ôm ch/ặt con gà trống, trèo lên qu/an t/ài ngồi nghiêng giữa nắp hòm như lời đạo trưởng dặn.
Ngồi xuống, nhìn quanh linh đường khói hương nghi ngút, nghĩ đến việc mình đang ngồi trên qu/an t/ài người bà yêu quý nhất mà chẳng được gặp mặt lần cuối, thậm chí còn không biết nguyên nhân qu/a đ/ời…
Mắt tôi cay xè, nước mắt giàn giụa, lòng dâng trùng trùng nghi vấn.
Bà nội vốn là bà đỡ nổi tiếng khắp vùng, đỡ đẻ cho không dưới nghìn đứa trẻ.
Nghe nói ngày trước, những ca th/ai ngược khó đẻ mấy ngày không ra, chỉ cần bà tới là mẹ tròn con vuông.
Đến giờ Tết vẫn có nhiều người dẫn những đứa bé năm xưa ấy về thăm, nói không có bà thì đã mất mạng cả hai.
Mười mấy năm gần đây, dân làng đều đi viện đẻ, nhưng súc vật như lợn bò sinh nở vẫn mời bà xem giúp.
Hồi Tết bà còn dặn sẽ tự tay chọn rể cho tôi, kẻo sau này lấy nhầm phải người.
Nhìn chiếc qu/an t/ài đen ngòm, càng nghĩ càng thấy kỳ quặc.
Sợi dây rơm buộc đạo bào ở hông bốc mùi lạ, tựa hồ phảng phất từ trong qu/an t/ài thoát ra.
Những ánh mắt dân làng liếc nhìn cũng chẳng còn vẻ kính trọng với bà khi xưa, toàn là ánh nhìn dò xét.
Nhưng tôi ôm gà ngồi trên qu/an t/ài, chẳng có cơ hội hé răng nửa lời.
Ngồi đến trưa, mỏi nhừ cả người, tôi gọi đạo trưởng thay mình ôm gà trấn qu/an t/ài mới dám đi vệ sinh.
Lão đạo trưởng dặn đi dặn lại: “Dây rơm ở hông tuyệt đối không được cởi, đạo bào không được tháo. Đi vệ sinh xong phải về ngay, chỉ được tối đa năm phút.”
Đi vệ sinh mà cũng quy định thời gian?
Tôi vừa định cãi thì bố đã nổi trận lôi đình, y như mọi khi.
Ông ta luôn mồm m/ắng tôi vô ơn, tốn tiền cho ăn học xong đi làm xa quên béng gia đình, giờ bà mất rồi còn đòi hỏi lắm chuyện.
Cái giọng điệu đ/ộc đoán ấy vẫn chẳng thay đổi chút nào.
Nhưng ngồi ở đây cả buổi rồi, sao chẳng thấy bóng dáng anh trai tôi đâu?
2.
Mồm ông ta nói cho tôi học đại học, nhưng học phí, phí sinh hoạt đều là bà nội lén lút cho tôi. Thậm chí ông ta còn trơ trẽn đòi tiền tôi nữa.
Ngần ấy năm qua, tôi cũng đã nhìn thấu rồi.
Ông ta càng m/ắng dữ dội, càng chứng tỏ trong lòng có tật gi/ật mình, cũng tức là chuyện này thật sự có uẩn khúc.
Bố tôi m/ắng đến mức đỏ mặt tía tai, còn vớ lấy cây gậy trước linh đường định đ/á/nh tôi.
May mà bị mấy người làm lễ pháp sự can lại.
Lão đạo trưởng bất đắc dĩ gọi tôi, bảo tôi mau đi vệ sinh đi, ông ta chỉ có thể trấn giữ được năm phút thôi.
Khu vệ sinh ở phía sau nhà, lúc tôi đi ngang qua thì thấy mấy bà thím giúp việc bếp núc đang vây quanh xem gì đó, còn xì xào bàn tán:
“Bà Bảy tạo nghiệt gì mà ch*t kỳ lạ quá, lại còn thảm đến vậy?”
Bà Bảy – đó là cách cả làng gọi bà nội tôi. Bất kể già trẻ trai gái, ai cũng gọi bà là Bà Bảy.
Họ tụm lại, vừa cắn hạt dưa vừa dán mắt vào điện thoại, tôi tò mò ghé lại xem thì lập tức ch*t lặng.
Đó là một đoạn video lén quay lúc khâm liệm, người đang nằm bất động kia chính là bà nội tôi.
Bà nằm trên giường, trợn mắt, há miệng, đôi bàn tay trắng bệch vẫn đan ch/ặt vào nhau không buông.
Người phụ trách tắm rửa và mặc quần áo cho người ch*t là bà Tư trong làng, chuyên lo việc này.
Sau khi lau rửa xong, bà ta chỉ mặc cho bà nội tôi một chiếc áo tơi, rồi dùng kim chỉ khâu lại đôi mắt và miệng vẫn còn mở to của bà.
Vừa khâu, bà ta vừa lẩm bẩm niệm gì đó.
Khi thấy sợi chỉ đen xuyên qua mí mắt, từng giọt m/áu đen đỏ rỉ ra, cảm giác như có kim châm vào tim.
Sau khi khâu mắt miệng, bà Tư không c/ắt chỉ mà tiếp tục kéo sợi chỉ đó, khâu luôn chiếc áo tơi trên người bà nội, dính liền một mạch.
Cuối cùng, bà ta cố sức bẻ những ngón tay đang siết ch/ặt của bà nội ra.
Tay bà nội rất nhỏ, do cả đời đỡ đẻ, có khi th/ai ngược bà phải đưa tay vào xoay nên bàn tay của bà được chăm chút khá tốt.
Nhưng lần này bà nắm quá ch/ặt, mười ngón tay khi bị bẻ nghe rõ tiếng “rắc rắc”, có mấy ngón bị bẻ g/ãy, cong vẹo như chân gà luộc.
Tôi đứng phía sau mấy bà thím ấy mà toàn thân tê dại, cảm giác như linh h/ồn sắp rời x/á/c.
“Khổng Vũ Miên!” Tiếng bố tôi bỗng gầm lên.
Mấy bà thím đang xem video gi/ật nảy mình, vội vàng tắt điện thoại, mặt biến sắc nhìn tôi.
“Bà nội ch*t thế nào?” Tôi quay lại nhìn ông ta, trầm giọng hỏi: “Tại sao lại ra nông nỗi như vậy?”
Trợn mắt, miệng há to, tay nắm ch/ặt đến mức phải bẻ g/ãy, làm gì giống một cái ch*t bình thường?
“Mày ra ngoài kia ngồi trông qu/an t/ài cho tao!” Ông ta gầm lên rồi xách chổi định đ/á/nh tôi.
Mẹ tôi ôm chầm lấy tôi, gọi mấy bà thím xung quanh lại can ông ta.
Rồi mới quay sang tôi, giọng khẩn thiết: “Miên Miên à, sắp đến giờ rồi, con mau đi ngồi trông qu/an t/ài đi. Bà nội thương con nhất, con đi nhanh lên, không thì sắp xảy ra chuyện lớn mất. Bây giờ chưa phải lúc hỏi chuyện này, đợi an táng bà nội xong xuôi, chúng ta sẽ nói hết cho con, được không?”
“Thế Khổng Vũ Hiên đâu rồi?” Tôi cứng cổ hỏi mẹ: “Chẳng phải anh ta đang ở nhà sao? Giờ người đâu?”
Trong nhà này, bà nội thật sự rất thương tôi. Nhưng đối với đứa cháu đích tôn Khổng Vũ Hiên, bà còn cưng chiều hơn gấp bội. Mỗi lần bà đi đỡ đẻ ki/ếm được tiền, cho tôi mười đồng thì chắc chắn phải cho Khổng Vũ Hiên năm mươi. Vậy mà giờ này gã biến đi đâu mất?
Mẹ tái mặt, dường như đang sợ hãi điều gì đó, vội đẩy tôi: “Mau đi vệ sinh đi con, nhanh lên!”
Bà ta khóc nức nở, toàn thân r/un r/ẩy, nỗi kh/iếp s/ợ hiện rõ trên từng đường nét. Mấy bà thím đứng gần đó thì xì xào bàn tán, háo hức chờ xem màn kịch hay hơn.
Tôi đành miễn cưỡng vào nhà vệ sinh phía sau, rồi quay ra thực hiện nghi thức ngồi trên qu/an t/ài. Ngoài cảm giác mệt mỏi đ/è nặng, đầu óc tôi vẫn tỉnh táo lạ thường. Tôi hiểu rõ bố mẹ sẽ không bao giờ nói thật về cái ch*t của bà. Chỉ cần đợi sau khi hạ huyệt, tôi sẽ tìm cách hỏi han những cụ già trong làng.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, đến tối thì sức lực tôi gần như kiệt quệ.