“Bà ơi, con nhặt được cái này!” – bé My, 8 tuổi, cầm một chiếc nhẫn cũ đưa lên.
Chiếc nhẫn móp méo, phủ đầy đất khô, nằm ngay mép cổng nhà – chỗ khóm cúc dại mọc thành bụi.
Vừa nhìn thấy, bà nội cô bé – bà Tám – tái mặt, tay run rẩy đến mức làm rơi cả chén trà.
“Ở đâu? Con nói lại coi! Ở đâu?!”
Khi biết nó được nhặt trước cổng nhà mình, bà không nói thêm lời nào, điện ngay cho trưởng thôn, giọng lạc đi vì xúc động:
“Tui tìm thấy rồi… cái đó… cái của con bé Hương 10 năm trước!”
Cả làng náo loạn khi con bé Hương – 17 tuổi – mất tích bí ẩn sau ngày giỗ tổ, chỉ để lại duy nhất một tấm hình tốt nghiệp.
Nó từng làm giúp việc trong nhà bà Tám gần 2 năm, ngoan hiền, ít nói.
Tin đồn lan nhanh:
Có người bảo nó trốn theo trai. Có người nói bị bán. Nhưng kỳ lạ nhất là đêm đó, có người nghe tiếng hét lớn từ phía vườn sau nhà bà Tám.
Chiếc nhẫn vàng có khắc chữ H.T. – quà cưới mẹ Hương để dành, bị mất đúng ngày hôm đó.
Cả làng lục tung không ra manh mối.
Bà Tám khi ấy nói:
“Tui lo nó giận chuyện bị mắng nên bỏ đi thôi…”
Trưởng thôn, công an xã, mấy người hàng xóm kéo đến.
Ai cũng xì xầm: “Đúng rồi… đúng cái nhẫn đó… chính là của con Hương…”
Bà Tám đứng lặng, mắt không rời cái cổng nhà.
Một người dân nói nhỏ:
“Cái bụi cúc dại đó… mới mọc chừng vài tháng nay. Lúc trước nền bê tông mà, nhổ lên trồng cúc hồi tháng 4…”
Khi mọi người lục khu đất, phát hiện một chậu sành bị úp ngược dưới gốc cúc, bên trong là một tờ giấy mục rách – ghi bằng nét chữ yếu ớt:
“Con không muốn chết… con xin đừng chôn con ở đây… nếu ai đọc được, xin hãy đưa con về với má con ở bìa làng…”
(ký tên: Hương)
Mặt bà Tám lúc này trắng như vôi.
Bà gục xuống, miệng lắp bắp:
“Tui… chỉ định dọa nó thôi… tui không biết nó bị co giật sau cú ngã…
Lúc chôn… tui tưởng nó đã chết…”
Cả làng ngỡ ngàng, chấn động.
Bà Tám bị áp giải đi trong sự hoang mang của dòng họ.
Nhưng rồi… người cháu gái – bé My – đêm đó bỗng khóc thét:
“Ông chú áo xanh… kêu con đào bụi hoa đó lên…
Ông nói: ‘Mang cái nhẫn về cho bà ấy, bà ấy còn nợ một lời xin lỗi…’”
“Ông không có mắt… mà cười rất buồn…”