Trưa hè, quốc lộ vắng bóng người. Một chiếc xe hơi sang trọng đen bóng lao vun vút qua vùng quê heo hút, nơi bụi đỏ bám đầy hàng cây. Trong xe là ông Dũng – đại gia bất động sản – đang trên đường từ thành phố về dự tiệc tân gia của một đối tác.
Vừa tới đầu xã nghèo, ông thoáng thấy một đứa trẻ nhỏ, quần áo rách bươm, đầu trần, chân trần, đang đứng bên vệ đường. Vẻ mặt nó dại đi vì nắng, nhưng khi thấy xe ông lướt qua, nó bỗng hét lớn và cắm đầu chạy theo.
Tài xế liếc gương:
“Chắc nó xin tiền, đừng để ý.”
Nhưng… 1km… 2km… rồi 3, 4, đến tận 5 cây số, thằng bé vẫn chạy phía sau.
Mồ hôi đầm đìa, người lấm bùn, nó cứ chạy và hét: “Chú ơi, chú ơi dừng lại!”
Tài xế bắt đầu lo, nhưng ông Dũng ngồi im, mắt cứ dán vào gương chiếu hậu.
Đến một khúc cua, ông ra lệnh:
“Dừng xe lại.”
Chiếc xe vừa khựng lại, thằng bé đã quỵ xuống đất, tay chống không nổi nữa, thở gấp.
Ông Dũng mở cửa, bước xuống… đến gần, định gắt lên:
“Mày là ai mà chạy theo chú…”
Nhưng vừa nhìn vào khuôn mặt nhem nhuốc đó – ông bỗng sững người.
Rồi hai chân ông khụy xuống đất. Miệng há ra, mắt đỏ ngầu, bàn tay run lẩy bẩy.
“Trời ơi…
Thằng Bin…”
Thằng bé chính là đứa con ruột ông từng nghĩ đã mất cách đây 6 năm, sau một vụ tai nạn xe lật lúc người vợ cũ dắt con bỏ đi. Vụ tai nạn đó khiến vợ ông qua đời, còn cậu bé được cho là “không tìm thấy xác”.
Không ai biết, thằng bé bị lạc, được một cặp vợ chồng nghèo nhặt nuôi như con nuôi, nhưng sau đó bị bỏ rơi khi họ quá túng thiếu.
Nó sống lay lắt ở bãi rác, bến xe, đi xin ăn, nhưng luôn giữ một mảnh hình cha nó – tấm ảnh cũ cắt ra từ trang báo, mà mẹ nó từng giữ.
Sáng đó, nó tình cờ thấy chiếc xe và gương mặt ông qua cửa kính…
Nó nhận ra ngay – người cha trong tấm ảnh!
Cả thân hình ông Dũng run rẩy ôm đứa con vào lòng, giữa trưa nắng cháy, giữa tiếng xe dừng bên đường và ánh mắt người dân dõi theo từ xa.
“Con ơi… ba tưởng mất con rồi… ba sai rồi… ba để con bơ vơ…”
Lần đầu tiên sau nhiều năm, ông đại gia khóc nức nở – không phải vì tiền, mà vì… mình còn được cơ hội làm cha.
Tấm ảnh hai cha con ôm nhau giữa quốc lộ bụi mù lan truyền trên mạng, trở thành biểu tượng cho một câu nói:
“Đừng bao giờ nghĩ mình đã mất tất cả…
Vì đôi khi, điều quý giá nhất vẫn đang cắm đầu chạy theo phía sau… chỉ chờ bạn dừng lại mà nhìn.”