Câu chuyện: Bị cả nhà chồng đuổi ra khỏi nhà vì không biết đẻ
Tôi là Hạnh, một cô gái quê mùa, lớn lên trong một gia đình nghèo khó ở vùng nông thôn Việt Nam. Năm 20 tuổi, tôi lấy chồng – anh Tùng, con trai duy nhất của một gia đình khá giả trong làng. Anh Tùng hiền lành, thương tôi, nhưng mẹ chồng tôi, bà Lan, lại là người khó tính, luôn coi thường tôi vì xuất thân thấp kém. Bà thường nói thẳng: “Nhà này cần người đẻ được cháu đích tôn, chứ không phải nuôi báo cô!”
Ba năm đầu hôn nhân, tôi không thể mang thai. Tôi đã đi khám khắp nơi, uống đủ loại thuốc, nhưng vẫn không có kết quả. Mẹ chồng ngày càng nặng lời, gọi tôi là “gái không biết đẻ”. Chồng tôi ban đầu còn bênh vực, nhưng dần dần cũng im lặng trước áp lực từ gia đình. Một ngày nọ, mẹ chồng thẳng thừng đuổi tôi ra khỏi nhà: “Cô không đẻ được thì cút đi, để tôi tìm vợ mới cho thằng Tùng!” Tôi khóc lóc van xin, nhưng cả nhà chồng không ai đứng về phía tôi. Tôi đành ôm vali quần áo, rời khỏi ngôi nhà mà tôi từng nghĩ sẽ là tổ ấm cả đời.
Sau khi bị đuổi, tôi lên thành phố làm việc, bắt đầu lại từ đầu. Tôi làm đủ nghề, từ phụ quán ăn đến may vá, chỉ để kiếm tiền sống qua ngày. Cuộc sống khó khăn, nhưng tôi dần tìm lại được sự tự tin. Một năm sau, tôi gặp được anh Nam, một người đàn ông góa vợ, làm nghề lái xe tải. Anh Nam không giàu có, nhưng anh chân thành và yêu thương tôi thật lòng. Chúng tôi kết hôn, và điều kỳ diệu đã đến – tôi mang thai, không chỉ một mà là hai bé gái sinh đôi. Hai cô công chúa của tôi, bé Trân và bé Châu, trắng trẻo, đáng yêu, là niềm an ủi lớn nhất trong cuộc đời tôi.
Trong khi đó, tôi nghe tin mẹ chồng cũ đã gấp rút cưới vợ mới cho anh Tùng ngay sau khi tôi rời đi. Người vợ mới là cô gái trẻ trong làng, được mẹ chồng tôi chọn vì “nhìn khỏe mạnh, dễ đẻ”. Nhưng đời không như mơ, năm năm trôi qua, cô ấy cũng không thể mang thai. Nhà chồng tôi vẫn không có thêm đứa cháu nào, và mẹ chồng tôi ngày càng cay nghiệt, đổ lỗi cho số phận.
Năm năm sau, vào ngày giỗ ông nội chồng cũ, tôi quyết định dẫn hai bé Trân và bé Châu về thăm họ hàng. Tôi muốn họ biết rằng tôi đã sống tốt, đã có một gia đình hạnh phúc, và tôi không còn là Hạnh yếu đuối ngày xưa. Khi tôi bước vào sân nhà, cả họ tròn mắt nhìn hai bé gái sinh đôi xinh xắn, trắng trẻo, mặc váy hồng phấn, líu lo gọi tôi là “mẹ”. Mẹ chồng tôi sững sờ, lắp bắp: “Hạnh… con… con đẻ được sao nổi?” Tôi mỉm cười, đáp lại: “Tôi không đẻ được cho nhà này, nhưng tôi đẻ được cho gia đình thật sự của tôi.”
Cả họ xúm lại, xuýt xoa khen hai bé đáng yêu, rồi quay sang trách mẹ chồng tôi: “Bà ác quá, đuổi Hạnh đi để giờ nhà không có cháu, còn Hạnh lại có hai đứa con xinh thế này!” Mẹ chồng tôi mặt đỏ gay, cố nài nỉ tôi cho hai bé nhận họ: “Hạnh, dù gì cũng là máu mủ, để các cháu nhận ông bà nội đi con!” Nhưng tôi lạnh lùng từ chối: “Ngày xưa bà đuổi tôi đi, bảo tôi không biết đẻ, giờ tôi có con thì cũng không liên quan gì đến nhà này nữa. Các cháu là con của tôi và chồng tôi bây giờ, không phải cháu của nhà bà.”
Sau đám giỗ, tôi dẫn hai con về, lòng nhẹ nhõm vì đã nói hết những uất ức bấy lâu. Nhưng tôi không ngờ, ngay tối hôm đó, cả nhà chồng cũ gặp chuyện động trời. Nghe đâu, mẹ chồng tôi vì quá tức giận và xấu hổ, đã cãi nhau kịch liệt với người vợ mới của anh Tùng. Trong cơn nóng giận, bà bị tăng huyết áp, ngã ra bất tỉnh và phải nhập viện cấp cứu. Cùng lúc đó, anh Tùng và vợ mới cũng xảy ra mâu thuẫn lớn, dẫn đến việc cô ấy bỏ về nhà mẹ đẻ, tuyên bố ly hôn. Cả nhà chồng tôi rơi vào cảnh hỗn loạn, không còn chút không khí vui vẻ nào của ngày giỗ.
Tôi nghe tin mà lòng dửng dưng. Có lẽ, đó là cái giá cho những gì họ đã làm với tôi năm xưa. Còn tôi, tôi đã tìm được hạnh phúc thật sự bên chồng mới và hai cô công chúa nhỏ. Cuộc đời, đôi khi, công bằng theo cách mà không ai ngờ tới.