Biết mẹ chồng “quái thai có tiếng”, từng khiến 2 đời dâu trước bỏ đi giữa đêm mưa không kịp mang theo đồ, mẹ vợ đã chuẩn bị sẵn tâm lý.
Ngày ăn hỏi, vừa thấy nhà trai bước tới cổng — người phụ nữ đầu đội mấn vàng, ánh mắt quắc lên sắc lẹm kia chính là bà mẹ chồng truyền kỳ — thì mẹ vợ lập tức bưng ra một con gà luộc, miệng ngậm bông hồng đỏ chót, đặt ngay giữa sân.
Bà vừa đặt gà xuống vừa lẩm bẩm 6 chữ nghe như câu chú:
“Trả đủ – nhận đủ – lùi sau.”
Cả nhà trai sửng sốt, tưởng mẹ vợ mê tín hù dọa. Mẹ chồng thì nhếch môi cười khẩy:
— Cái trò trẻ con.
Nhưng chỉ 10 phút sau, khi vừa vào bàn lễ, chưa kịp rót trà, một loạt những chuyện kỳ quặc xảy ra khiến cả nhà trai bẽ bàng đứng không vững:
– Hộp trầu cau nhà trai mang tới bỗng bung nắp, lá trầu rớt ra rách nát, cau thì rụng đúng 3 quả thâm đen như bị cắn dở.
– Mâm lễ vật đặt lên bàn thì chân bàn gãy đôi, đồ cúng lăn xuống đất lăn lóc, một hộp bánh cưới mở ra thấy bên trong là… giấy trắng rỗng toách.
– Mẹ chồng bước tới định rót nước thì ấm trà rơi khỏi tay, nước bắn thẳng vào váy, in rõ vết đỏ hình bông hồng giữa bụng.
Không ai nói gì, nhưng ai nấy đều cảm thấy lạnh sống lưng.
Đặc biệt là khi mẹ chồng nhìn lại thấy… con gà luộc ngậm hoa hồng ban nãy bỗng đổi hướng quay đầu, mỏ gà giờ chỉa thẳng vào mình, như thể “cảnh báo”.
Bà ta tái mặt, vội quay sang mẹ vợ nhưng bà chỉ mỉm cười nhẹ, rót chén trà, chậm rãi nói:
— Nhà tui không mê tín, nhưng… cái gì đến trước, thì chịu trước. Dâu nhà tui hiền, nhưng má nó… không hiền lắm đâu.
Cả họ nhà trai cứng họng, buổi ăn hỏi diễn ra như có sương mù bao phủ — và lần đầu tiên, người đàn bà từng hống hách nhất vùng phải im miệng cả buổi.