Tôi còn nhớ rõ cái ngày tôi hí hửng mang bát gà hầm thuốc bắc qua biếu bố. Con gà béo, hầm cùng sâm, táo tàu, mấy vị thuốc quý tôi phải nhờ người quen mua tận nơi. Trong đầu tôi đã tưởng tượng cảnh bố vui lắm, tiện thể gật đầu cho tôi thêm vài mét đất ở cái thửa ruộng ven làng – chỗ mà tôi nhắm để xây cái nhà kho nhỏ. Đất đai nhà tôi vốn không thiếu, nhưng bố cứ giữ khư khư, bảo để dành cho cả anh em trong nhà. Tôi nghĩ, mình là con cả, lại biếu bố món ngon thế này, chắc bố không tiếc gì mà không ưu ái.
Bố ngồi đó, ăn từng thìa, khen gà hầm thơm, bổ. Tôi cười cười, bóng gió hỏi chuyện đất. Ai ngờ bố đặt bát xuống, thở dài một cái, rồi ngậm ngùi bảo: “Thằng Tâm này, đất nhà mình không phải để chia chác lung tung đâu. Nhưng mà… tao nghĩ mày nên cắt cho thằng Tùng 50m2 ở thửa dưới chân đồi. Nó cũng cần chỗ mà làm ăn.” Tôi nghe mà sững sờ. Thằng Tùng là em trai tôi, mới lấy vợ, đang ở tạm nhà bố. 50m2 đất không phải ít, lại là chỗ đẹp, tôi tính để dành cho thằng cu lớn nhà tôi sau này. Bố nói xong, tôi chỉ ậm ừ cho qua, trong bụng ấm ức không yên.
Về nhà kể lại với vợ, cô ấy nổi trận lôi đình. “Anh điên à? Đất nhà mình làm ra, giờ cắt cho thằng Tùng để nó ngồi chơi xơi nước chắc? Bố anh lúc nào cũng bênh em trai anh, còn anh thì cứ ngoan ngoãn nghe lời!” Vợ tôi vốn thẳng tính, lại thêm chuyện đất đai vốn nhạy cảm, thế là cô ấy phản đối kịch liệt. Từ hôm đó, mỗi lần nhắc đến chuyện đất là nhà tôi lại cãi nhau, vợ chồng mặt nặng mày nhẹ, không khí căng như dây đàn.
Rồi đến ngày giỗ họ. Nhà đông đủ, anh em họ hàng quây quần. Tôi vẫn cố giữ hòa khí, không muốn chuyện đất đai làm mất mặt trước bà con. Bố tôi, người vốn ít nói, hôm ấy lại đứng lên giữa bàn tiệc, giọng trầm trầm nhưng chắc nịch: “Hôm nay tao phải nói rõ một chuyện, để anh em trong nhà đừng hiểu lầm nhau nữa.” Cả nhà im phăng phăng, tôi với vợ liếc nhau, không biết bố định nói gì.
Bố hắng giọng, kể: “Thửa đất dưới chân đồi ấy, ngày xưa mẹ mày bán sức cày cuốc mới mua được. Trước khi mất, mẹ dặn tao phải giữ cho thằng Tùng một phần, vì hồi nhỏ nó ốm yếu, mẹ sợ sau này nó không có gì mà bám víu. Tao không thiên vị ai, chỉ làm theo lời mẹ mày thôi.” Nói xong, bố ngồi xuống, mắt đỏ hoe. Cả nhà lặng đi. Vợ tôi ngồi cạnh, mặt cúi gằm, không nói gì nữa. Tôi thì sốc thật sự – hóa ra bấy lâu tôi nghĩ bố thương em hơn anh, mà không biết đằng sau là tâm nguyện của mẹ.
Hôm đó, tôi với vợ bàn lại. Dù vẫn tiếc miếng đất, nhưng tôi quyết định nghe bố, cắt cho thằng Tùng 50m2. Vợ tôi không phản đối nữa, chỉ bảo: “Thôi thì làm tròn đạo hiếu, sau này anh em còn nhìn mặt nhau.” Chuyện đất đai tưởng rắc rối, hóa ra lại là bài học để tôi hiểu hơn về gia đình mình.