Hôm ấy, nhà ông bà tổ chức tiệc mừng thọ cụ bà tròn 70 tuổi. Khách khứa đông, mâm cỗ đầy ắp thịt gà, bánh chưng, nem rán, chẳng thiếu thứ gì. Sau khi tàn tiệc, mọi người dọn dẹp, chỉ còn lại dâu út – Hà – ngồi ở góc bàn, tay bế thằng cu Bin mới 2 tuổi, tay cầm miếng gà thừa gặm nhấm. Hà vốn tiết kiệm, thấy đồ ăn còn ngon, bỏ đi thì tiếc, nên tranh thủ vừa trông con vừa ăn tạm.
Bố chồng – ông Tâm – đi ngang qua, thấy cảnh ấy thì động lòng. Ông dừng lại, vỗ vai Hà: “Con dâu út vất vả quá, lo con nhỏ mà còn chẳng được ăn uống tử tế. Thôi, bố cho con 100 triệu, mua thêm sữa cho thằng Bin, sắm gì thì sắm!” Hà ngẩng lên, mắt sáng rỡ, vội cảm ơn rối rít: “Dạ, con cảm ơn bố nhiều lắm ạ!” Ông Tâm cười hiền, gật đầu rồi đi vào nhà.
Nhưng mẹ chồng – bà Lan – đứng từ xa nhìn thấy hết, mặt đanh lại. Bà bước tới, giọng lạnh tanh: “Ăn thừa ngồi đó mà còn được thưởng à? Nhà này bao nhiêu người, ai cũng vất vả, sao không thấy bố nó cho ai?” Hà cúi mặt, chưa kịp đáp thì bà Lan bồi thêm: “100 triệu không phải ít, để đó mẹ giữ, đừng có tiêu pha bậy bạ!” Hà ấp úng: “Dạ, nhưng bố nói cho con mà…” Bà Lan gạt phắt: “Bố nó nói thì để mẹ tính, con đừng hòng mơ!”
Từ đó, không khí trong nhà căng thẳng hẳn. Ông Tâm thì tiếc lời hứa, nhưng ngại vợ nên không dám lên tiếng. Hà ôm cục tức, nghĩ bụng: “Được hứa cho tiền mà cuối cùng vẫn tay trắng!” Còn bà Lan thì đi rêu rao khắp xóm: “Dâu út nhà tôi khéo lắm, biết cách moi tiền ông già!” Chỉ khổ thằng cu Bin, chẳng hiểu gì, vẫn vô tư đòi sữa mẹ mua.