Đám cưới của Hân – cô gái xinh xắn, ngoan hiền – diễn ra tại quê nhà trong sự háo hức của hai bên. Nhưng ngay khi nhà trai vừa bày sính lễ ra, vài mâm bánh kẹo được gói khéo léo mà không có những hộp cao cấp lòe loẹt hay nhãn hiệu ngoại nhập… thì bên nhà gái bắt đầu rộ lên tiếng xì xào:
“Bánh này mua ngoài chợ đầu mối 35 ngàn một hộp nè!”
“Đúng là nhà trai tỉnh lẻ, keo kiệt, tới cái sính lễ cũng không nên hồn.”
“Cưới vợ mà vậy thì chắc gì sống tốt với con mình…”
Mấy cô bác ngồi bàn trên chưa kịp uống miếng trà nào đã bắt đầu chê bai rõ to, đủ để nhà trai nghe thấy. Cô dâu ngồi kế bên tím mặt, mắt hoe hoe đỏ, chú rể chỉ im lặng, tay siết lại.
Bất ngờ, 5 phút sau.
Một người đàn ông mặc vest từ bên nhà trai – là cậu của chú rể – bước lên bục phát biểu, mỉm cười lễ độ:
“Biết hôm nay nhiều người về dự cưới, bên nhà trai chúng tôi có chút lòng thành gọi là ‘mừng lại’ cho mỗi cô bác, anh chị đã đến chia vui.”
Ngay sau đó, từng người nhà gái được phát một phong bì trắng. Ai cũng hí hửng, nghĩ là quà biếu.
Nhưng khi vừa mở ra… cả sảnh cưới chợt lặng như tờ.
Bên trong mỗi phong bì là… một hóa đơn chuyển khoản trị giá 50 triệu đồng, kèm theo một dòng chữ ngắn gọn:
“Cảm ơn đã chê bánh của nhà trai – nhưng xin nhớ, giá trị không nằm ở vỏ hộp.”
Và đính kèm phía sau là giấy xác nhận những món bánh kẹo kia được đặt riêng từ xưởng thủ công nổi tiếng, chuyên sản xuất đặc sản truyền thống – loại không bán đại trà, chỉ làm theo đơn đặt riêng, giá hơn 3 triệu/mâm.
Mặt người thì tái, người thì đỏ rực. Mấy cô bác từng cười to nãy giờ cúi gằm, không dám ngẩng đầu.
Cô dâu nắm tay chú rể, nước mắt rưng rưng – nhưng lần này là vì tự hào.
Cú chốt cuối:
Trên sân khấu, MC mời cô dâu chú rể lên phát biểu. Chú rể chỉ nói một câu:
“Chúng tôi chọn điều mộc mạc để thử lòng. Không ngờ lại nhìn rõ được lòng người…”
Từ hôm đó, dân mạng gọi đây là:
‘Đám cưới dùng bánh quê để bóc trần sĩ diện họ hàng’,
và phong bì 50 triệu ấy – không ai dám đem đi tiêu.