Tôi mang thai được hơn 2 tháng thì mới biết. Lúc đó tôi và anh – người yêu quê Thanh Hóa – mới chỉ dự định vài tháng nữa mới cưới.
Khi tôi về nhà báo tin, cả đại gia đình họp khẩn trong đêm.
Mẹ tôi đập bàn, nước mắt chảy ròng:
“Mày khờ dại thế nào lại dính với người Thanh Hóa? Tao sống ngần này tuổi, gặp bao chuyện rồi – người ta tiết kiệm đến bạc, sống với họ khổ lắm!”
Cô tôi buông thêm:
“Con chưa thấy mấy bà lấy chồng xứ đó về khổ thế nào đâu! Giờ còn chửa hoang nữa? Chỉ có cách bỏ nó đi!”
Tôi đau. Nhưng tôi tin vào tình yêu. Tôi tin vào anh.
Dù bị cả nhà phản đối, tôi vẫn kiên quyết giữ lại đứa bé và làm đám cưới.
Ngày đón dâu – mốc xoay chuyển số phận:
Họ nhà trai đến với 4 chiếc xe khách cũ, một xe chở tráp đỏ, một xe chở họ hàng, còn lại là mấy bao tải lễ đơn sơ.
Tôi ngồi trên xe hoa, cố gắng mỉm cười. Dù mệt, dù bụng đã hơi to, tôi vẫn tin rồi mọi thứ sẽ ổn.
Cho đến khi xe dừng trước cổng nhà chồng – tôi vén rèm nhìn ra ngoài…
Và chết lặng.
Giữa sân là 5 mâm cỗ dựng tạm bằng bàn nhựa xiêu vẹo.
Trên mâm toàn là măng xào, trứng luộc, thịt rang cháy cạnh, và một nồi canh rau muống.
Không hề có món cưới truyền thống.
Không bánh cưới. Không hoa tươi.
Không một dấu hiệu nào của ngày vui.
Tôi cố nuốt nghẹn. Nhưng tai tôi vẫn nghe thấy tiếng hàng xóm xì xào:
“Chắc nghèo quá nên tiết kiệm đó mà…”
“Lấy chồng kiểu này thì cả đời chỉ biết còng lưng nuôi…”
Tôi nhìn về phía anh – anh cũng cúi mặt, không nói được câu nào.
Còn mẹ anh chỉ nhún vai:
“Có gì ăn nấy, miễn sao no bụng là được, cưới xin làm gì phải màu mè?”
Cú twist đỉnh điểm:
Tôi chạy vào phòng, sụp xuống khóc.
Và đúng lúc đó, một người bước vào – chính là người cha ruột của chồng tôi.
Ông nói nhỏ, lặng lẽ đưa cho tôi một bức thư.
Tôi run rẩy mở ra… bên trong là một sổ tiết kiệm trị giá 10 tỷ đồng kèm một dòng ngắn ngủi:
“Nếu con đọc được bức thư này thì nghĩa là con đã vượt qua được bài kiểm tra lớn nhất của nhà ta.
Cảm ơn con đã không bỏ cuộc – giờ thì con hiểu vì sao phải biết trân quý những gì đơn giản nhất chưa?”
Hóa ra… tất cả chỉ là thử thách của gia đình chồng.
Bởi trước đó họ từng chứng kiến rất nhiều cô gái chỉ yêu vì tiền, vì mâm cao cỗ đầy rồi sớm bỏ đi khi gặp khó khăn.
Mẹ chồng tôi chính là người đưa ra kế hoạch “mâm cỗ nghèo nàn” đó để thử lòng tôi.
Còn toàn bộ lễ cưới thật sự được tổ chức hoành tráng tại khách sạn 5 sao ngay trong buổi tối hôm đó – với sự góp mặt của những đối tác kinh doanh lớn của bố anh.
Tôi ngồi trong lễ cưới thực sự, mặc chiếc váy trắng, nhìn xuống bụng mình – nơi con tôi đang lớn lên từng ngày.
Lúc đó tôi mới hiểu:
Yêu là kiên định. Và đôi khi, có những thử thách chỉ để nhìn thấy lòng người.
Tôi quay sang anh, khẽ cười:
“Em đã tin anh – và giờ thì em không sai.”