Tại một cây xăng cũ kỹ nằm bên con đường quốc lộ bụi bặm, người ta thường thấy một chú chó đen tuyền nằm co mình dưới bóng râm của mái hiên. Bộ lông đen bóng của nó lấm lem bụi đất, đôi mắt buồn bã nhưng chưa bao giờ mất đi tia hy vọng. Chú chó ấy đã ở đó suốt bốn năm, ngày qua ngày, bất kể nắng gắt hay mưa giông, chỉ để chờ đợi gia đình chủ cũ – những người đã vô tình bỏ rơi nó.
Bốn năm trung thành
Chuyện bắt đầu từ một buổi chiều hè oi ả cách đây bốn năm. Một chiếc xe tải dừng lại ở cây xăng, một gia đình bước xuống đổ xăng và mua ít đồ. Chú chó, khi ấy còn là một chú cún con lanh lợi, tung tăng chạy theo cậu chủ nhỏ. Nhưng khi xe lăn bánh, không ai nhận ra chú cún đã bị bỏ lại. Tiếng sủa lạc lõng của nó chìm vào tiếng động cơ xa dần. Từ đó, chú chó quyết định ở lại cây xăng, như thể tin rằng gia đình sẽ quay về đón mình.
Người dân xung quanh dần quen với hình ảnh chú chó đen. Họ gọi nó là “Hắc”, cái tên giản dị như chính sự hiện diện lặng lẽ của nó. Hắc không bao giờ rời khỏi cây xăng quá xa, chỉ thỉnh thoảng chạy ra đầu đường ngóng về phía xa xăm, nơi chiếc xe từng biến mất. Những người tốt bụng trong xóm thỉnh thoảng mang cơm, bánh mì hay chút thức ăn thừa cho Hắc. Dù đói, Hắc ăn rất chậm, như thể muốn giữ chút phẩm giá của một chú chó trung thành.
Nhiều người từng cố đưa Hắc về nuôi, nhưng lần nào nó cũng tìm cách trốn về cây xăng. “Nó còn đợi họ,” bà cụ bán nước gần đó thường thở dài. “Bốn năm rồi, mà nó vẫn không bỏ cuộc.”
Phép màu giữa đời thường
Thời gian trôi qua, Hắc ngày càng gầy gò, lông xỉn màu, nhưng đôi mắt nó vẫn sáng lên mỗi khi có xe dừng lại. Dân chúng trong xóm không chỉ thương mà còn kính phục lòng trung thành của nó. Họ bắt đầu kể chuyện về Hắc như một biểu tượng của sự kiên trì và tình yêu không điều kiện.
Rồi một ngày, điều kỳ diệu xảy ra. Một chiếc xe tải cũ kỹ, giống hệt chiếc xe bốn năm trước, dừng lại ở cây xăng. Từ xe bước xuống một người đàn ông trung niên và một cậu thanh niên, nay đã cao lớn. Họ không để ý đến chú chó đen đang run rẩy dưới mái hiên, nhưng Hắc thì nhận ra ngay. Nó đứng bật dậy, đuôi vẫy tít, sủa lên những tiếng mừng rỡ xen lẫn đau đớn.
Cậu thanh niên, giờ đã là một chàng trai 18 tuổi, quay lại nhìn. Đôi mắt cậu mở to, miệng lắp bắp: “Hắc… Hắc ơi, là mày thật sao?” Cậu quỳ xuống, ôm lấy chú chó giờ đã yếu ớt. Hắc dụi đầu vào lòng cậu, rên ư ử như kể lại nỗi nhớ nhung bốn năm trời. Người đàn ông, cha của cậu, cũng sững sờ. Ông kể rằng họ tưởng Hắc đã chạy mất, không bao giờ nghĩ nó vẫn ở đây, chờ đợi.
Xung quanh cây xăng, những người dân chứng kiến cảnh đoàn tụ không cầm được nước mắt. Bà cụ bán nước lau mắt, nói: “Trời ơi, phép màu có thật!” Tiếng vỗ tay, tiếng cười xen lẫn tiếng khóc vang lên. Hắc, chú chó đen tuyền kiên cường, cuối cùng đã được đền đáp.
Hành trình mới
Gia đình quyết định đưa Hắc về nhà. Lần này, họ cẩn thận đặt nó lên ghế trước của xe, bên cạnh cậu chủ. Hắc nằm yên, đầu tựa vào chân cậu, đôi mắt mệt mỏi nhưng tràn ngập niềm vui. Dân chúng trong xóm vẫy tay chào, như tiễn một người hùng nhỏ bé.
Câu chuyện về Hắc lan truyền khắp vùng, trở thành bài học về lòng trung thành và niềm tin. Người ta kể rằng, dù bị bỏ lại, Hắc không bao giờ từ bỏ hy vọng. Và chính sự kiên trì ấy đã mang đến phép màu giữa đời thường, nơi một chú chó đen tuyền đã chạm vào trái tim của tất cả.