Trong một góc phố tấp nập, cậu bé Tí, quần áo rách rưới, bước vào tiệm bánh nhỏ. Đôi mắt trong veo của cậu nhìn những chiếc bánh ngọt thơm lừng trên kệ, bụng sôi lên vì đói. Tí rụt rè tiến đến quầy, lí nhí:
Chú ơi, cho cháu xin một cái bánh… cháu đói lắm ạ.
Chủ tiệm cau mày, quát:
Đi ra! Ở đây không cho không ai cái gì cả!
Tí cúi đầu, lùi ra cửa, đôi chân trần run rẩy trên nền gạch lạnh. Đám khách trong tiệm xì xào, vài người lắc đầu, nhưng chẳng ai lên tiếng. Chỉ có một ông lão ngồi ở góc tiệm, tóc bạc trắng, lặng lẽ quan sát. Ông đứng dậy, bước đến quầy, nói giọng trầm:
Cho tôi hai chiếc bánh ngọt, gói lại.
Ông lão cầm gói bánh, tiến đến chỗ Tí đang co ro ngoài cửa.
Này cháu, ăn đi, đừng ngại.
Tí ngước lên, đôi mắt lấp lánh. Cậu nhận bánh, ngấu nghiến từng miếng, vừa ăn vừa lí nhí cảm ơn. Khi đã no, Tí lau miệng, cẩn thận rút từ túi áo một tấm ảnh cũ nhàu nhĩ, đưa cho ông lão.
Ông ơi, cháu muốn hỏi… ông có biết người này không?
Ông lão cầm tấm ảnh, nhìn kỹ. Đôi tay ông khẽ run. Trong ảnh là một người đàn ông trẻ, mặc quân phục, nụ cười rạng rỡ. Đó chính là ông, cách đây hàng chục năm, trước khi chiến tranh chia cắt ông khỏi gia đình.
Cháu… cháu là ai? – Ông lão nghẹn ngào.
Tí mỉm cười, mắt đỏ hoe:
Bà cháu bảo đây là ảnh của ông nội cháu. Bà dặn cháu phải tìm ông, dù bà đã mất rồi…
Ông lão ôm chầm lấy Tí, nước mắt lăn dài trên gò má nhăn nheo. Trong góc phố ồn ào, hai ông cháu tìm lại nhau, giữa mùi bánh ngọt thoảng bay và những ký ức tưởng chừng đã mất mãi mãi.