×
×

Cậu bé liên tục nói chuyện với người l;/ạ bên bờ sông vào 6h chiều, cho đến ngày giỗ bà cố của dòng họ, cậu bé bỗng chỉ tay vào di ả-nh ấp úng

Làng ven sông, chiều xuống rất nhanh. Cứ đúng 6 giờ tối, cậu bé Bi – mới 5 tuổi – lại tha thẩn ra bờ sông sau nhà, miệng líu lo nói chuyện một mình.

Ban đầu ai cũng nghĩ thằng bé tưởng tượng. Trẻ con mà. Nhưng điều kỳ lạ là, ngày nào Bi cũng đúng giờ ra đó, cứ đứng một mình ở bãi cỏ gần bờ, tay vung vẩy, đôi lúc cười khúc khích, đôi lúc lại nghiêm nghị như đang lắng nghe. Có lần mẹ gọi về ăn cơm, Bi gắt lên:

“Đợi con nói xong với bà đã!”

Cả nhà ngơ ngác: bà nào? Nhà chỉ còn bà nội, còn bà cố thì mất đã ba năm, từ lúc Bi mới sinh.


Đến ngày giỗ bà cố, đại gia đình tề tựu đông đủ ở nhà thờ họ. Mâm cỗ bày ra, bàn thờ thắp nhang nghi ngút. Người lớn cúng bái, trẻ con chạy đùa, chỉ có Bi vẫn lặng lẽ ngồi ở góc nhà.

Đúng lúc mọi người đang chia nhau đọc văn khấn, Bi bỗng bước thẳng lên bàn thờ, tay run run chỉ vào di ảnh bà cố, giọng lí nhí:

– “Bà… bà cố bảo… sông lạnh… với đói lắm… bà lạnh lắm…”

Cả nhà đứng hình. Không khí đột ngột lặng phắt. Mẹ Bi mặt tái mét, ôm con vào lòng:

“Ai dạy con nói vậy?”

Bi lắc đầu, vẫn nhìn chằm chằm vào tấm ảnh đen trắng, nước mắt rưng rưng:

– “Bà cố bảo con, mấy hôm nữa nước dâng sẽ cuốn bà đi mất… phải mang bà về…”


Dì Hai – con gái út của bà cố – bỗng run run nói:

– “Có khi nào… hồi đó bà cố mất đột ngột, mà chưa kịp nhập quan… nhà mình đưa đi vội quá… chỉ kịp đặt tro cốt mà không rải hết xuống sông?”

Mọi người tái mặt.

Cả nhà kéo nhau ra bờ sông, nơi Bi hay đứng. Bãi cỏ vẫn còn dấu chân trẻ nhỏ. Dưới chân cây bàng già, Bi chỉ xuống một hốc đất gần gốc:

– “Bà cố bảo… bà còn nằm dưới này… chờ hoài không ai đón…”

Người lớn bán tín bán nghi. Nhưng khi đào nhẹ lớp đất lên, mọi người choáng váng phát hiện một hũ tro cốt cũ, đã loang lổ mục gần hết.

Trên nắp hũ là nét chữ nho nhỏ: “Nguyễn Thị H.” – đúng tên bà cố.


Cả nhà sững người. Thì ra, năm xưa khi tổ chức lễ rải tro, trời mưa lớn, đứa con út sợ nước cuốn nên lén giấu hũ tro ở đây, rồi nói dối rằng đã rải xong. Không ai kiểm tra. Không ai biết.

suốt ba năm, bà cố “nằm đó”, mỗi ngày 6h tối, chỉ có một đứa cháu nhỏ trò chuyện cùng.


Chiều hôm ấy, đại gia đình làm lại lễ rải tro đúng nghi thức, đưa bà cố về sông. Bi đứng lặng, không nói gì, nhưng đến khi hũ tro chìm hẳn, cậu bỗng thì thầm:

– “Bà bảo… giờ bà ấm rồi, không đói nữa…”

Câu nói khiến tất cả nước mắt rơi lã chã.

Từ đó, Bi không bao giờ ra bờ sông lúc 6h tối nữa.

Related Posts

Hàng tấn bánh kẹo trẻ em chất đống tại bãi rác La Phù giữa đợt cao điểm chống hàng gi;;ả và SỰ THẬT phía sau

Hàng tấn bánh kẹo còn trong bao bì bất ngờ xuất hiện chất đống tại một bãi rác trên địa bàn xã La Phù (Hoài Đức, Hà…

THU HỒI công bố 18 sản phẩm bảo vệ sức khỏe của Abbott Healthcare Việt Nam, toàn sản phẩm người dân hay dùng thế này

Bộ Y tế thu hồi hiệu lực công bố 18 sản phẩm thực phẩm bảo vệ sức khoẻ của Công ty TNHH Abbott Healthcare Việt Nam. Thu hồi công…

Xuất hiện thêm nhiều hố t/ử thần ở Bắc Kạn, chuyên ra đưa ra khuyến cáo khẩn

Bắc Kạn – Hố sụt lún xuất hiện trên Tỉnh lộ 258, đường vào vườn Quốc gia ở huyện Ba Bể đã được san lấp, đảm bảo an toàn cho…

Chân dung vợ ông Trịnh Văn Quyết

Ngày 5/6, cựu chủ tịch FLC Trịnh Văn Quyết được vợ nộp khắc phục thêm 1.400 tỷ đồng – hoàn thành toàn bộ nghĩa vụ dân sự…

Cả nước hướng về Lai Châu ngay lúc này, thương quá là thương Lai Châu ơi

Rạng sáng 8/6, mưa lớn kéo dài khiến nhiều tuyến đường trên địa bàn tỉnh Lai Châu bị ngập sâu, giao thông bị chia cắt. Mưa vẫn…

Bà nội cả đời đỡ đ;/ẻ, đến lúc ch-ết bà không nhắm mắt, tôi bị ép ngồi lên qu/an t/ài để làm hè-m cho bà đi nhẹ nhàng

Cha mẹ bắt tôi khoác đạo bào, ôm một con gà trống ngồi trên qu/an t/ài, làm Trấn Quan Đồng. Khi đưa tang, đò/n khiêng và dây…