Chiều hôm đó, trời râm mát. Cậu bé Nam – 10 tuổi – đang chơi đùa ngoài vườn sau nhà thì bỗng mắt cậu lóe lên một ánh vàng lấp lánh. Lật lớp đất mỏng lên, Nam thấy một chiếc khuy áo bằng đồng, có khắc họa tiết hình bông lúa rất cổ điển. Dù đã cũ nhưng vẫn sạch sẽ như mới. Cậu cầm lên, hí hửng chạy vào nhà khoe với mẹ:
– Mẹ ơi, nhìn cái khuy đẹp chưa! Con tìm được sau gốc vú sữa!
Chị Hương – mẹ cậu – đang rửa chén trong bếp. Vừa liếc nhìn, cả người chị cứng đờ. Chiếc khuy vừa rơi xuống bàn, phát ra tiếng “cạch” lạnh tanh. Chị lảo đảo bước tới, run rẩy nhặt lên, ánh mắt dại đi.
– Cái này… cái này… – Chị lắp bắp, rồi òa khóc nức nở.
Nam bối rối, chưa hiểu chuyện gì, chỉ biết mẹ mình lần đầu tiên khóc to đến thế.
– Cái khuy này… từng được chôn cùng anh con. Là áo tang, mẹ tự tay mặc cho thằng Hải… trước khi đóng nắp quan tài. Hai mươi năm trước rồi…
Căn bếp chìm trong im lặng, chỉ còn tiếng khóc thổn thức và tiếng thìa chén va nhẹ vào nhau.
Anh Hải – con trai đầu của chị Hương – mất năm 8 tuổi vì tai nạn xe. Ngày ấy, trong cơn đau khổ, chị đã giữ lại duy nhất một chiếc áo sơ mi màu vàng sẫm – áo anh Hải thích nhất – rồi mặc cho con trước khi đưa đi chôn. Chiếc áo ấy, chị nhớ rất rõ, có bốn cái khuy đồng đặc biệt – thứ chỉ có trong đồng phục thời bao cấp cũ mà cha anh để lại.
Sau tang lễ, cả nhà chuyển đi nơi khác. Mảnh vườn sau bị lãng quên, phủ kín cỏ dại.
Tối hôm đó, chị Hương lục tung lại hộp kỷ vật. Những tấm ảnh cũ, những mẫu giấy nhăn nheo, và cả tờ biên nhận hỏa táng. Nhưng càng nhìn, chị càng thấy bất ổn. Anh Hải được hỏa táng, nhưng sao chiếc khuy lại có thể trở về nguyên vẹn như vậy?
Chị gọi điện cho ông Tư – người hàng xóm năm xưa từng phụ giúp lo hậu sự. Sau một hồi im lặng qua điện thoại, ông chỉ nói đúng một câu:
– Chị nên đi xét nghiệm lại tro cốt năm đó… Hồi đó người ta nói nhầm người rồi…
Một cuộc điều tra lặng lẽ được mở ra. Kết quả xét nghiệm ADN của tro cốt cho thấy… không trùng khớp với người nhà chị Hương. Hài cốt bị nhầm lẫn. Và điều đó nghĩa là: Hải – người con trai đã mất – có thể chưa bao giờ thực sự chết.
Chiếc khuy áo vàng – tưởng như là vật chứng của cái chết – lại trở thành manh mối đầu tiên cho sự sống sót bí ẩn.
Câu chuyện dần chuyển hướng. Những ký ức bị chôn vùi 20 năm trỗi dậy, và hành trình tìm kiếm một đứa con tưởng đã mất bắt đầu – từ một chiếc khuy áo nhỏ xíu, được nhặt lên từ mảnh đất sau vườn. Không còn nước mắt tiếc thương, giờ là hy vọng rực cháy…
Và trong lòng người mẹ, ngọn lửa chưa bao giờ tắt.