rong một buổi chiều u ám, trời phủ đầy mây xám, Nam, một chàng trai trẻ, vội vã bước đi trên con đường làng quen thuộc. Anh vừa nhận được tin một người quen trong xóm qua đời, và với lòng thành kính, Nam quyết định đến dự đám tang để tiễn biệt. Nhưng vì vội vàng, anh chỉ nhớ mang máng địa chỉ, nghĩ rằng “chắc là nhà bác Tâm, cuối ngõ”.
Tới nơi, Nam thấy một đám đông đang tụ tập trước sân, không khí trầm buồn, tiếng khóc than khe khẽ. Anh lặng lẽ bước vào, cúi đầu chào mọi người rồi tìm một góc ngồi. Không ai để ý đến anh quá nhiều, có lẽ họ nghĩ anh là người quen của gia đình. Nam cũng không hỏi han gì, chỉ ngồi đó, lòng đầy suy tư.
Đám tang diễn ra như thường lệ. Mọi người lần lượt thắp hương, chia buồn với gia chủ. Nam cũng đứng dậy, cầm nén hương, bước tới bàn thờ. Nhưng khi anh ngẩng lên nhìn tấm di ảnh, cả người bỗng khựng lại. Trên bàn thờ, gương mặt trong khung ảnh… chính là anh! Đôi mắt, nụ cười, thậm chí vết sẹo nhỏ trên trán – tất cả đều giống hệt.
Nam cảm thấy máu trong người như đông lại. Anh quay sang nhìn mọi người, nhưng điều kỳ lạ là không ai tỏ ra bất ngờ. Họ chỉ nhìn anh, ánh mắt đầy thương cảm, như thể anh mới là người đáng thương nhất ở đây. Một bà cụ gần đó thì thầm: “Tội nghiệp thằng bé, ra đi trẻ quá…”
Nam hoảng loạn, lắp bắp: “Không… không phải tôi! Tôi còn sống mà! Đây là nhầm lẫn!” Nhưng chẳng ai đáp lại. Họ chỉ lặng lẽ cúi đầu, như thể lời anh nói chỉ là tiếng gió thoảng qua. Một người đàn ông trung niên bước tới, đặt tay lên vai Nam, giọng trầm buồn: “Thôi, chấp nhận đi con. Có những chuyện không ai muốn đâu.”
Nam hét lên, cố chạy ra khỏi căn nhà, nhưng chân anh như bị níu lại. Càng cố, anh càng cảm thấy cơ thể mình nhẹ bẫng, như thể không còn thuộc về anh nữa. Đúng lúc đó, anh nghe tiếng chuông điện thoại vang lên từ túi áo. Run rẩy, Nam lấy ra xem. Một tin nhắn hiện lên: “Nam, mày đâu rồi? Đám tang bác Tâm ở xóm dưới, nhầm chỗ rồi kìa!”
Nam ngẩng đầu, định hét lên lần nữa, nhưng khung cảnh trước mắt bỗng mờ dần. Đám tang, bàn thờ, tấm di ảnh… tất cả tan biến như một giấc mơ. Anh tỉnh dậy, thấy mình đang nằm trên ghế sofa ở nhà, điện thoại vẫn nắm chặt trong tay. Tin nhắn từ bạn vẫn sáng trên màn hình.
Nhưng khi Nam nhìn vào gương, vết sẹo trên trán anh… đã biến mất.