Cháu trai tôi – Tuấn, đẹp trai, học giỏi, tương lai rộng mở. Ai cũng nghĩ nó sẽ lấy tiểu thư thành phố, hoặc chí ít cũng là người môn đăng hộ đối.
Vậy mà một hôm nó dắt về một cô gái mặc đồ thợ, móng tay dính dầu nhớt, tay áo loang lổ đen sì, giới thiệu:
“Đây là người cháu muốn cưới.”
Cả họ câm nín. Mẹ nó giãy nảy lên:
“Con điên à? Bao nhiêu đứa con nhà giàu theo mày không lấy, lại rước cô sửa xe về làm dâu à?”
Cô gái chỉ im lặng, nở một nụ cười hiền.
Cả họ quyết liệt phản đối. Mẹ nó nói thẳng:
“Đám cưới này, bà không bỏ tiền!”
Nhưng Tuấn nhất định làm. Nó bảo:
“Cháu chọn người biết lao động, sống tử tế, không chọn vỏ bọc.”
Cuối cùng, lễ cưới cũng được ấn định. Mẹ nó miễn cưỡng mang đúng 5 triệu làm lễ đen, còn lẩm bẩm:
“Sửa xe thì cưới đơn giản thôi, cần gì lễ nhiều.”
Nhưng đến ngày cưới, mọi chuyện đảo chiều.
Cả họ ngồi xe lên tỉnh, tưởng đến xóm nhỏ nhà cấp 4, ai ngờ…
Trước mặt là một khu nhà xưởng rộng hàng nghìn mét vuông, biển hiệu ghi rõ:
“CÔNG TY TNHH CƠ KHÍ VÀ XUẤT KHẨU MÁY MÓC HUYỀN TRANG”
Người đón tiếp là bảo vệ mặc đồng phục, có thẻ từ và xe điện chở đoàn vào khu biệt thự phía sau. Trong sân là 2 chiếc xe sang, một con chó Alaska đang nằm gác cửa, hồ cá Koi chảy róc rách.
Mẹ chú rể tái mặt, giấu phong bì vào túi, thì bố cô dâu – mặc vest, đeo đồng hồ Thụy Sĩ – bước ra, nhìn thẳng rồi nhẹ nhàng nói:
“Thấy nhà chúng tôi không xứng tầm, mang ít tiền cũng chẳng sao.
Chỉ mong sau này đừng bắt con bé mặc lại đồ sửa xe, vì nó chỉ mặc vậy… để chọn người tử tế.”
Cả họ cứng họng. Không ai ngờ “cô thợ sửa xe” là con gái độc nhất của một đại gia ngành cơ khí, từng giấu thân phận để trải nghiệm cuộc sống tự lập.
Mẹ chú rể lén dúi thêm tiền vào lễ đen nhưng bị từ chối với một câu:
“Tiền nào cũng được, nhưng lòng người thì không thể thêm sau khi đã bớt.”
Từ ngày đó, cả họ đổi cách xưng hô. Mẹ Tuấn thì chăm chỉ gọi “con dâu” với nụ cười gượng gạo, còn cô dâu — vẫn thỉnh thoảng về quê, mặc áo thợ, nhưng đi xe sang, mang trái cây sạch của nhà máy ra biếu từng người.
Còn tôi? Tôi thì cười thầm: “Đúng là đừng trông mặt mà bắt hình dong…”