×

Chỉ vì sợ giống con dâu, mẹ chồng tôi đùng đùng thuê người đ/ẻ hộ để rồi bẽ bàng

Tôi tên là Hương, sinh ra đã không có đôi tay. Từ nhỏ, tôi bị người đời dè bỉu, xa lánh, gọi là “đồ quái vật”. Nhưng tôi không bao giờ để số phận định nghĩa mình. Tôi học cách làm mọi thứ bằng chân: viết chữ, nấu ăn, thậm chí thêu thùa. Dù vậy, tôi chưa bao giờ dám mơ đến chuyện yêu đương hay lập gia đình, cho đến khi gặp anh Dũng.

Dũng là một người đàn ông lành lặn, khỏe mạnh, làm nghề thợ mộc trong làng. Anh không ngại ánh mắt dò xét của mọi người, kiên trì theo đuổi tôi. Anh bảo: “Hương, em không có tay, nhưng trái tim em đẹp hơn bất kỳ ai anh từng gặp.” Lời nói ấy khiến tôi rơi nước mắt, và tôi đồng ý làm vợ anh.

Sau khi cưới, chúng tôi sống trong một ngôi nhà nhỏ bên cạnh nhà bố mẹ chồng. Nhưng cuộc sống không dễ dàng như tôi nghĩ. Cả làng xì xào bàn tán, bảo rằng tôi không xứng với Dũng, rằng con cái sau này sinh ra chắc chắn sẽ dị tật, “chẳng giống người”. Mẹ chồng tôi, bà Lan, vốn đã không ưa tôi, càng nghe những lời đó thì càng lo lắng. Bà sợ dòng dõi nhà chồng sẽ bị “ô uế” vì tôi.

Một ngày, bà Lan gọi Dũng vào nói chuyện riêng. Tôi đứng ngoài cửa, nghe loáng thoáng bà bảo: “Con Hương không thể sinh con được. Nhà mình phải tìm người đẻ thuê, để tránh giống mẹ nó. Dòng dõi nhà ta không thể để một đứa trẻ dị tật làm xấu mặt.” Dũng ban đầu phản đối, nhưng trước áp lực của mẹ, anh đành gật đầu.

Họ tìm một người phụ nữ trẻ trong làng, tên là Thảo, để mang thai hộ. Thảo khỏe mạnh, xinh đẹp, và được trả một khoản tiền lớn. Tôi đau lòng lắm, nhưng không dám nói gì. Tôi tự nhủ, chỉ cần Dũng vẫn yêu thương tôi, tôi sẽ chấp nhận tất cả.

Chín tháng trôi qua, Thảo sinh hạ một bé trai. Cả nhà chồng tôi vui mừng khôn xiết, chuẩn bị một bữa tiệc lớn để ra mắt đứa trẻ với cả làng. Nhưng khi đứa bé được bế ra, không khí bỗng chìm trong im lặng. Cả làng không ai dám nhìn, có người còn quay mặt đi, thì thầm: “Trời ơi, sao lại thế này?”

Đứa bé không có tay, không có chân, chỉ có một cơ thể nhỏ bé tròn lẳn như một quả bóng. Mẹ chồng tôi sốc đến mức ngã quỵ, miệng lẩm bẩm: “Sao có thể… sao có thể như thế được?” Dũng ôm tôi, nước mắt lăn dài, không nói nên lời.

Hóa ra, Thảo – người được chọn để sinh con hộ – chính là em gái ruột của tôi, được gia đình giấu kín từ nhỏ vì sợ tôi buồn. Chúng tôi là chị em sinh đôi, và cô ấy cũng mang gen dị tật giống tôi, dù bề ngoài lành lặn. Mẹ chồng tôi không hề biết điều đó khi chọn Thảo. Đứa trẻ sinh ra, dù không phải từ tôi, vẫn mang dòng máu của gia đình tôi, và số phận nghiệt ngã đã khiến nó chịu dị tật còn nặng nề hơn cả tôi.

Cả làng từ đó không còn dám xì xào nữa. Mẹ chồng tôi, sau cú sốc ấy, dần thay đổi. Bà bắt đầu chăm sóc tôi như con ruột, chuộc lại lỗi lầm của mình. Còn tôi và Dũng, chúng tôi quyết định nhận nuôi đứa bé, đặt tên là Phúc, với hy vọng cuộc đời con sẽ bình an, hạnh phúc, dù con không giống người thường.

Related Posts

Bị mẹ và chị chồng thẳng tay đ:uổi khỏi nhà vì đ:;òi ra ở riê:ng, tôi buộc phải nói ra bí mật khiến chồng xanh mặ

Lan và Hùng kết hôn đã hơn ba năm, nhưng cuộc sống hôn nhân của họ không hề êm đềm như những gì cô từng mơ ước….

Giám đốc tình cờ gặp lại cô giáo chủ nhiệm lớp 12 năm xưa la/ng th/ang trên phố, hành động sau đó của anh khiến mọi người không cầm được nước mắt…

Trời Hà Nội chiều tà, ánh hoàng hôn đỏ rực như một bức tranh thủy mặc trải dài trên phố cổ. Nguyễn Hoàng Minh, giám đốc một…

Gia đình tôi vốn yên ấm, cho đến cái ngày bố chồng tôi gọi cả nhà về

Ông Sang, một người đàn ông 70 tuổi, là chồng của ba người dâu trong một gia đình khá giả ở ngoại thành Đà Nẵng. Ông từng…

Thùy Tiên kiếm tiền từ đâu mà có tài sản khủng đến vậy

Liên quan đến vụ kẹo rau củ Kera, Hoa hậu Thùy Tiên đã bị tạm hoãn xuất cảnh để phục vụ công tác xác minh, điều tra….

Quang Linh Vlog và Hằng Du Mục lại gặp bi/ế/n lớn với sản phẩm yến chưng, chuyện cũ chưa qua chuyện mới lại tới

Thông tin kẹo Kera là hàng giả được Cơ quan CSĐT khẳng định chưa hết hot thì hôm nay, loạt sản phẩm công ty Quang Linh Vlogs…

Cứ/u cô gái 20 tuổi thoát n/ạn, 10 năm sau người đàn ông phát hiện sự thật

Năm ấy, Tuấn – một người đàn ông 35 tuổi, sống ở một thị trấn nhỏ ven biển miền Trung – là một ngư dân có tiếng…