Tôi mất ngủ cả tuần.
Không phải vì con nhỏ quấy khóc.
Không phải vì cơm áo gạo tiền.
Mà là vì đàn chó nhà hàng xóm – 5 con – thi nhau tru sủa suốt từ 11h đêm đến gần sáng.
Tôi qua nói chuyện tử tế.
Ông ta – chủ nhà – hất mặt bảo:
“Chó nhà tôi, sủa cũng không phạm luật. Cô chịu không nổi thì dọn đi chỗ khác mà ở!”
Chiều hôm đó, đi làm về ngang qua, tôi tức sôi máu khi thấy ông ta vừa mới xích thêm một con becgie to tổ bố ngay sân.
Tôi bấm môi.
Tôi không chửi.
Tôi cũng không la.
Tôi lặng lẽ về nhà, lấy trong ngăn tủ ra một cái túi nhỏ.
Bên trong là “thứ mà ai cũng né” – 1 bịch thuốc chuột cực mạnh, còn dán cả cảnh báo. Tôi định vứt vào góc sân để cảnh cáo, cho tụi chó sợ mùi, đỡ sủa. Không ngờ…
Tối đó, đúng 10h, tôi ném túi ấy qua tường.
Nghe tiếng bịch nhỏ rơi xuống nền sân. Tôi quay đi, chẳng đoái hoài.
Nhưng đến nửa đêm, cả xóm ồn ào như có đám. Tôi hé cửa… đèn nhà ông ta sáng trưng. Người ngồi kín sân. Tiếng khóc ai oán.
Tôi rợn người.
Chẳng lẽ… tụi chó…?
Tôi len lén hỏi chị hàng xóm.
“Chị ơi… sao mà đông người quá vậy?”
Chị ấy sụt sịt:
“Chết rồi em ơi… Thằng cu Tí – cháu nội ông ấy, mới 6 tuổi, chiều qua về chơi, chạy quanh sân – rồi không biết sao tối sốt co giật, giờ mất rồi… Vừa mới đi khám tuần trước, khỏe mạnh bình thường mà…”
Tôi sốc lặng người.
Tim như ngừng đập.
Tối đó, ông bà ấy không hề ở nhà. Đứa trẻ con lục đục chơi trong sân… Và tôi… tôi đã… ném nhầm túi thuốc vào đúng cái xe đồ chơi nhựa của nó.
Tôi quỳ sụp xuống ngay cửa sổ phòng.
Chân tay lạnh toát.
Không còn hơi để khóc.
Tôi không bị bắt, vì chẳng ai biết.
Nhưng đêm đó tôi mất ngủ. Không phải vì chó. Mà vì tiếng khóc ám ảnh của cả một gia đình.
Một phút nóng giận – tôi trở thành kẻ giết người vô hình.
Và điều tệ nhất là… tôi không thể quay ngược lại