Vợ chồng Dũng – Vy từng là cặp đôi “vàng” trong mắt bạn bè.
Anh làm công ty xây dựng, chị ở nhà mở tiệm bánh nhỏ, tằn tiện vun vén từng đồng để mua nhà, sắm xe.
Nhưng khi cuộc sống vừa dư dả, Dũng bắt đầu thay đổi:
Quần áo thơm nước hoa, điện thoại có mã khóa, và một ngày… nộp đơn ly hôn, chẳng thèm giải thích.
Tại toà, chị Vy cố giữ bình tĩnh ký đơn, tay run run.
Ra khỏi phòng xử, Dũng rút trong ví ra tờ 50 nghìn nhàu nát, vứt trước mặt chị:
– “Cầm mà về đi xe buýt. Người như cô không đáng 1 đồng thêm.”
Nói rồi anh quay lưng lên xe hơi chờ sẵn.
Chị Vy nắm chặt tờ tiền, mắt đỏ hoe nhưng không nói gì.
Nhưng chỉ đúng 1 phút sau…
Một chiếc Maybach màu đen bóng loáng phóng tới, đỗ ngay sát cổng tòa án.
Tài xế chạy xuống mở cửa ghế sau.
Một người đàn ông lịch lãm mặc vest đen bước ra, sải bước về phía chị Vy, giọng trầm lạnh:
– “Chị tôi ký xong rồi chứ? Em, lên xe. Mẹ đang chờ.”
Dũng đứng sững lại, trợn mắt:
– “Chị?? Mẹ?? Cái gì…?”
Người đàn ông đó chính là CEO một tập đoàn bất động sản lớn – cũng là em trai ruột của Vy, người từng đi du học từ nhỏ, giấu kín thân phận.
Cả tài sản căn nhà, ô tô và công ty mà Dũng đang đứng tên — đều là do Vy vay vốn từ tập đoàn của em trai, đứng làm bảo lãnh.
Giờ ly hôn xong, chị Vy lặng lẽ rút lại tất cả.
– “Anh yên tâm, tôi không đòi nuôi con, không đòi tiền chu cấp… chỉ xin lại đúng thứ thuộc về tôi.”
Ba ngày sau, Dũng phải dọn ra khỏi căn nhà từng vênh váo gọi là “của mình”, xe cũng bị thu hồi vì hết hạn hợp đồng bảo lãnh.