Tôi tên Hương, 29 tuổi, một người phụ nữ bình thường với giấc mơ nhỏ bé là sống bình yên bên chồng – anh Tùng, người đã từng hứa sẽ cùng tôi già đi trong mái nhà nhỏ ở ngoại ô Hà Nội. Nhưng cuộc đời không cho ai điều gì dễ dàng. Anh bị chuẩn đoán mắc ung thư máu giai đoạn cuối. Phác đồ điều trị quá đắt đỏ, mà chúng tôi thì đã bán sạch nhà cửa, vay nóng đủ kiểu vẫn không đủ tiền.
Đúng lúc tuyệt vọng nhất, một người đàn ông xuất hiện.
Anh ta tên là Khánh, đại gia có tiếng trong ngành bất động sản. Vợ chồng họ không có con, và sau nhiều lần thụ tinh thất bại, họ chuyển sang tìm người đ/ẻ thuê. Họ cần một người khỏe mạnh, kín đáo, cam kết biến mất sau khi sinh. Và họ sẵn sàng trả 3 tỷ.
Tôi đã khóc khi đặt bút ký hợp đồng. Không phải vì tiền, mà vì cảm giác phản bội chồng. Nhưng khi nhìn thấy gương mặt xanh xao của anh, tôi tự dặn lòng: Phải sống, bằng mọi giá… cho anh ấy sống.
9 tháng mang nặng đẻ đau, tôi sống lặng lẽ trong một căn hộ riêng do vợ chồng họ sắp xếp. Không ai biết tôi đang làm gì, kể cả mẹ ruột. Tôi chỉ hy vọng chồng có thể sống lâu hơn, có thêm chút hy vọng.
Ngày sinh đến, trời đổ mưa như trút. Trong phòng sinh, khi đứa bé cất tiếng khóc đầu tiên, bác sĩ đỡ đẻ bỗng khựng lại. Tôi mệt lả, nhưng vẫn nhận ra cả ê-kíp bỗng trở nên hoang mang. Bác sĩ bế đứa bé ra ngoài rất nhanh, thì thầm gì đó với y tá.
Vài phút sau, Khánh chạy vào phòng sinh, mắt đỏ ngầu, run rẩy cầm tờ giấy xét nghiệm ADN trên tay mà tôi chưa từng thấy trước đó. Anh ta gào lên:
“TẠI SAO ĐỨA BÉ LẠI LÀ CON CỦA TÔI VÀ… CHỒNG CÔ?!”
Cả bệnh viện chết lặng.
Tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Nhưng rồi bác sĩ kéo tôi ra một góc, thì thầm:
“Chúng tôi nghi ngờ từ lúc bé sinh ra có đặc điểm máu rất hiếm. Là nhóm máu Bombay — cực kỳ hiếm trên thế giới, trùng khớp duy nhất với… chồng cô và người chồng đặt hàng đ/ẻ thuê.”
Cuối cùng, một bí mật được phanh phui: Khánh – người chồng giàu có – từng được hiến tủy bởi chồng tôi cách đây 3 năm trong một chiến dịch từ thiện. Tế bào gốc của anh Tùng sống trong cơ thể Khánh suốt từ đó. Trong một tai nạn y học hy hữu, mẫu tinh trùng nhân bản bị hoán đổi — họ đã vô tình cấy… tế bào sinh sản của chồng tôi vào tôi, thay vì của Khánh.
Đứa bé là kết quả kỳ quái giữa một người phụ nữ, chồng mình… và một tai nạn y khoa chưa từng có tiền lệ.
Còn chồng tôi? Sau ca điều trị cuối cùng được tài trợ toàn bộ bởi Khánh – người giờ đây đã mang ơn anh gấp bội – anh dần hồi phục kỳ diệu.
Chúng tôi ôm đứa bé trong tay, cả ba lặng im. Không biết nên gọi đó là con, là phép màu… hay là lời trừng phạt ngọt ngào của số phận.