Tôi tên là Hạnh, 32 tuổi, làm công nhân tại một khu công nghiệp cách nhà 50km. Công việc của tôi vất vả nhưng thu nhập ổn định, gấp ba lần lương công chức của chồng tôi – Nam. Tôi luôn tự hào vì mình là trụ cột kinh tế của gia đình. Dù ngày nắng hay mưa, tôi vẫn đều đặn phóng chiếc Wave cũ kỹ đi làm, bất chấp những cơn gió lạnh buốt hay cái nắng cháy da. Còn Nam, chồng tôi, làm việc ở cơ quan nhà nước, lương chẳng đáng là bao nhưng lúc nào cũng giữ vẻ ngoài bảnh bao, đi làm bằng chiếc ô tô mà tôi đã dành dụm bao năm để mua cho anh, chỉ vì anh nói “đi làm nhà nước phải cho bằng ông nọ bà kia”.
Tôi chưa bao giờ phàn nàn. Tôi nghĩ, miễn là gia đình hạnh phúc, tôi sẵn sàng chịu khổ. Nhưng cuộc đời vốn dĩ không công bằng, và hạnh phúc mà tôi cố gắng vun đắp bỗng chốc tan vỡ trong một ngày mưa gió định mệnh.
Ngày mưa gió và sự thật đau lòng
Hôm ấy, trời mưa tầm tã. Tôi vừa tan ca, mệt mỏi sau một ngày làm việc căng thẳng. Đường về nhà trơn trượt, nước mưa thấm qua áo mưa cũ, lạnh buốt cả người. Tôi điều khiển chiếc Wave chậm rãi, cố gắng giữ an toàn trên con đường dài 50km. Khi đi qua một ngã tư gần trung tâm thành phố, tôi bất ngờ nhìn thấy chiếc ô tô của Nam – chiếc xe mà tôi đã mua bằng mồ hôi nước mắt – đang đậu ở lề đường. Điều khiến tôi sững sờ là Nam đang đứng bên cạnh, che ô cho một cô gái trẻ xinh đẹp, dáng vẻ yêu kiều, hoàn toàn khác với hình ảnh một người vợ như tôi – người lúc nào cũng lấm lem dầu mỡ và mồ hôi sau ca làm.
Tôi dừng xe, đứng từ xa nhìn. Nam mở cửa xe cho cô gái ấy bước lên, ánh mắt anh dịu dàng, nụ cười rạng rỡ – thứ mà tôi đã không còn thấy từ lâu. Trái tim tôi như bị bóp nghẹt. Chiếc xe ấy, tôi mua để anh đi làm cho tiện, để anh không phải dầm mưa dãi nắng như tôi, vậy mà giờ đây, anh lại dùng nó để chở một người phụ nữ khác. Tôi không lao đến bắt ghen, không làm ầm ĩ giữa đường. Tôi chỉ lặng lẽ quay đi, nước mắt hòa lẫn với nước mưa, chạy xe về nhà trong nỗi đau tột cùng.
Quyết định gọi họ hàng và cuộc đối mặt chưa kịp diễn ra
Về đến nhà, tôi không thể kìm nén được cảm giác uất ức. Tôi gọi điện cho mẹ tôi, cho chị em trong nhà, và cả họ hàng hai bên. Tôi muốn tất cả mọi người biết sự thật, muốn Nam phải đối mặt với chính hành động của anh. Tôi ngồi đợi anh về, trong đầu đã chuẩn bị sẵn một cuộc đối chất công khai. Tôi không định tha thứ, cũng không muốn tiếp tục cuộc hôn nhân này nữa. Tôi muốn anh phải chịu sự xấu hổ trước cả gia đình, để anh hiểu cảm giác bị phản bội là như thế nào.
Họ hàng lục tục kéo đến, ai cũng ngạc nhiên khi thấy tôi gọi mọi người vào giờ này. Mẹ tôi lo lắng hỏi: “Có chuyện gì mà con làm lớn thế, Hạnh?”. Tôi chỉ im lặng, bảo mọi người ngồi đợi Nam về. Tôi đã sẵn sàng để công bố mọi chuyện, để anh không còn đường chối cãi.
Nhưng đúng lúc tôi định mở lời, điện thoại của tôi reo lên. Một số lạ. Tôi nhấc máy, giọng một người phụ nữ gấp gáp vang lên: “Chị có phải là vợ của anh Nam không? Tôi là y tá ở bệnh viện tỉnh. Chồng chị vừa gặp tai nạn giao thông nghiêm trọng, chị đến ngay nhé!”. Tôi sững sờ, tay run rẩy làm rơi cả điện thoại. Mọi người trong nhà hoảng loạn, vội vàng cùng tôi lao đến bệnh viện.
Sự thật tại bệnh viện
Khi tôi đến nơi, Nam đang nằm trong phòng cấp cứu, toàn thân đầy máu, bất tỉnh. Bác sĩ nói anh bị một chiếc xe tải tông phải khi đang lái xe, tình trạng rất nguy kịch. Tôi ngồi bên ngoài phòng cấp cứu, nước mắt rơi không ngừng. Tôi không còn nghĩ đến chuyện bắt ghen hay sự phản bội nữa. Tất cả những gì tôi quan tâm lúc này là Nam có qua khỏi hay không.
Sau vài giờ phẫu thuật căng thẳng, bác sĩ bước ra, lắc đầu: “Chúng tôi đã cố gắng hết sức, nhưng anh ấy không qua khỏi”. Tôi gục xuống, cảm giác như cả thế giới sụp đổ. Nam ra đi mãi mãi, mang theo cả những bí mật và lỗi lầm của anh. Tôi không kịp đối chất, không kịp nói với anh những lời cuối cùng, dù là lời tha thứ hay trách móc.
Kết cục và bài học
Sau tang lễ của Nam, tôi mới biết được sự thật từ một người bạn của anh. Cô gái trẻ mà tôi nhìn thấy hôm đó là nhân tình của Nam. Họ đã qua lại được gần một năm, và Nam thường xuyên dùng chiếc xe của tôi để chở cô ta đi chơi. Tôi đau đớn, nhưng không còn cơ hội để hỏi Nam tại sao anh lại làm vậy. Tất cả những gì tôi có thể làm là sống tiếp, dù trái tim tôi đã đầy những vết sẹo.
Câu chuyện của tôi là một bài học đắt giá. Tôi đã hy sinh quá nhiều, đã chịu đựng quá nhiều, nhưng đổi lại chỉ là sự phản bội. Nếu có thể quay lại, tôi sẽ không im lặng, không để mọi chuyện đi quá xa. Nhưng cuộc đời không có chữ “nếu”. Tôi chỉ biết tự nhủ rằng, từ nay về sau, tôi sẽ sống cho chính mình, không để bất kỳ ai làm tổn thương mình thêm lần nữa.