Chồng tôi, trước mặt vợ con, luôn tỏ ra là người đàn ông mẫu mực. Anh ấy dịu dàng với tôi, chơi đùa với các con, thậm chí còn thường xuyên mua quà nhỏ tặng tôi mỗi khi đi công tác về. Hàng xóm nhìn vào ai cũng bảo tôi may mắn có được người chồng tử tế, yêu vợ thương con. Nhưng tôi không ngờ, đằng sau cái vẻ ngoài hoàn hảo ấy là một bí mật kinh tởm mà anh ta giấu kín.
Mọi chuyện bắt đầu khi tôi vô tình nghe được cuộc điện thoại anh ta nói với ai đó, giọng ngọt ngào, đầy quan tâm, không giống cách anh nói với tôi hay bất kỳ người thân nào trong nhà. Linh cảm của một người vợ mách bảo tôi rằng có gì đó không ổn. Tôi lặng lẽ theo dõi, không phải để bắt tận tay ngay lập tức, mà để tìm hiểu xem anh ta đang giấu tôi điều gì.
Sau nhiều ngày âm thầm điều tra, tôi phát hiện ra sự thật: anh ta đã mua một căn nhà lớn, sang trọng ở ngoại ô, không phải cho gia đình chúng tôi, mà cho một cô nhân tình trẻ trung. Cô ta sống trong đó, sung sướng hưởng thụ những thứ đáng lẽ thuộc về tôi và các con tôi. Tôi không khóc lóc, không làm ầm lên với anh ta. Tôi muốn anh ta và cô ta phải trả giá, nhưng theo cách của riêng tôi.
Tôi tìm hiểu kỹ hơn và biết được quê của cô nhân tình ở một ngôi làng nhỏ cách thành phố không xa. Một buổi sáng, tôi mặc bộ đồ giản dị, cầm theo một xấp giấy tờ giả mà tôi đã chuẩn bị kỹ lưỡng, rồi đến thẳng nhà mẹ cô ta. Trước mặt cả làng đang tụ tập ở sân đình, tôi khóc lóc thảm thiết, kể rằng cô nhân tình của chồng tôi đã lừa đảo, chiếm đoạt tài sản của gia đình tôi, rằng cô ta giả vờ mang thai để ép chồng tôi mua nhà, nhưng thực ra đứa bé không phải của anh ta. Tôi còn tung tin rằng cô ta từng bị bắt vì trộm cắp ở chỗ làm cũ, dù đó chỉ là lời bịa đặt.
Cả làng xôn xao, những ánh mắt tò mò, khinh bỉ đổ dồn về phía nhà mẹ cô ta. Tin đồn lan nhanh như lửa cháy, chẳng ai buồn kiểm chứng xem thật hay giả. Mẹ cô ta run rẩy, cố thanh minh nhưng chẳng ai tin. Cô nhân tình, dù không có mặt ở đó, chắc chắn sẽ sớm biết chuyện qua miệng lưỡi của hàng xóm. Với cái làng nhỏ ấy, danh tiếng bị bôi nhọ là điều chẳng thể rửa sạch.
Về phần chồng tôi, khi anh ta biết chuyện, mặt cắt không còn giọt máu. Anh ta hỏi tôi tại sao lại làm thế, tôi chỉ cười lạnh: “Anh nghĩ tôi ngu ngốc đến mức không biết gì sao? Tôi không cần bắt tận tay, nhưng tôi sẽ khiến anh và cô ta sống không yên.” Từ hôm đó, anh ta không dám nhìn thẳng vào mắt tôi nữa.
Còn cô nhân tình, nghe đâu cô ta đã bán vội căn nhà để chuyển đi nơi khác, nhưng cái tiếng xấu thì mãi mãi đeo bám. Tôi không cần phải đánh ghen ầm ĩ, không cần phải hạ mình. Chỉ một tin động trời, tôi đã khiến cô ta cả đời chẳng thể ngóc đầu lên được.