Tang lễ diễn ra trong không khí nặng nề. Vợ anh – chị An – khóc đến cạn nước mắt. Anh mất đột ngột vì tai nạn, không kịp trăn trối điều gì.
Đúng lúc linh cữu vừa được hạ xuống huyệt, một người phụ nữ lạ mặc áo khoác đen, bịt kín mặt, lặng lẽ bước tới…
Trên tay cô ta là một chiếc túi giấy, và bên trong là bộ đồ ngủ nam – loại mà chồng chị An vẫn mặc ở nhà.
Không ai hiểu gì, nhưng hành động tiếp theo khiến cả gia đình rúng động:
Cô ta cúi xuống đặt bộ đồ ngủ ngay mép mộ, thì thầm:
“Ngủ ngon… lần sau nhớ đừng nói dối.”
**Chị An chết sững.
Bộ đồ đó là đồ đôi chị từng mua riêng cho hai vợ chồng.
Một bộ chị giữ, một bộ… giờ nằm dưới đất lạnh.**
Câu hỏi dồn dập hiện lên:
“Cô ta là ai?”
“Tại sao biết rõ về thói quen sinh hoạt của chồng chị?”
“Tại sao bộ đồ này nằm trong tay người phụ nữ khác?”
Và rồi 2 hôm sau, chị An kiểm tra lại camera trong nhà, đoạn ghi hình đêm cuối cùng trước khi anh gặp tai nạn.
Đúng 11h đêm, chồng chị lén rời khỏi phòng ngủ, thay đồ, cầm điện thoại, xuống dưới mở cổng.
Camera trước nhà bị anh tự tay tắt đi.
Không thể tin vào mắt mình, chị lục trong máy ảnh cũ của anh – loại anh hay mang đi “săn cảnh đêm”.
Trong thẻ nhớ, tấm ảnh cuối cùng là chồng chị đang ôm người phụ nữ lạ kia – trên một căn gác lửng ven sông, tay anh vẫn mặc đúng chiếc áo ngủ đó.
Tối hôm tai nạn, anh không hề đi công tác như báo vợ.
Anh đi gặp người phụ nữ từng là người yêu cũ, để thú nhận muốn quay lại – sau khi đã “chán vợ”.
Nhưng trên đường về, xe mất lái lao vào taluy đá.
Vài tháng sau, chị An chuyển nhà.
Bộ đồ ngủ còn lại – chị gói trong một túi kín, mang đốt.
Vì chị biết, có những nỗi đau không thể giữ lại,
và có những sự thật – biết rồi… chỉ thêm lạnh người.