23h45, tại một xóm nhỏ ven thị trấn, con chó mực tên Đốm nhà anh Toàn – chị Hoa sủa inh ỏi trước cửa nhà như phát điên.
Nó gầm gừ, nhảy bổ vào hàng rào nhà hàng xóm, rồi quay lại cào vào cửa, rít lên từng tràng dài.
Cả xóm khó chịu. Anh Toàn thì cáu:
“Con này bị làm sao đấy! Lại tưởng bóng vía gì nửa đêm!”
Chị Hoa ra dắt nó vào nhà. Nó lồng lộn, mắt đỏ ngầu, nhất định không chịu yên.
Sáng hôm sau, con gái út 6 tuổi của họ – bé My – biến mất.
Chiếc giường nhỏ lạnh tanh. Cửa vẫn khóa. Không có dấu hiệu bị cạy phá.
Chị Hoa gào khóc:
“My ơi! Mẹ đây! Trả con cho mẹ!”
Cả xóm đổ đi tìm, công an được báo ngay lập tức.
10 tiếng sau, khi cuộc tìm kiếm đang vô vọng, thì con Đốm – từ nãy vẫn điên cuồng chạy vòng quanh – bất ngờ quay đầu, sủa to và lao tới một góc đất mới đắp sát bên tường nhà hàng xóm.
Nó cào, sủa, tru lên từng tiếng ai oán.
Bà Tư hàng xóm giật mình:
“Góc đó hôm qua còn trống. Nay lại đắp đất mới kiểu gì vậy?”
Công an lập tức khoanh vùng, cho người đào thử. Vừa 20 phút sau, tiếng hét thất thanh vang lên.
Bé My được tìm thấy – vẫn còn sống – bị nhét vào thùng xốp, trùm nilon, chôn lấp nông.
Cả thân người đầy vết trói, mùi đất ẩm trộn mồ hôi và nước mắt khiến nhiều người không cầm nổi nước mắt.
Sự thật hé lộ khiến ai cũng sững sờ:
Kẻ bắt cóc không ai khác chính là cậu thanh niên tên Phước – con trai bà hàng xóm bên cạnh.
Phước nợ nần chồng chất, chơi cá độ bóng đá, định bắt cóc bé My để tống tiền, nhưng chưa kịp ra tay thì bị động nên chôn tạm để đợi thời cơ.
“Tao không ngờ con chó đó phá hỏng mọi kế hoạch…” – hắn nói trong trại giam.
Bé My may mắn được cứu sống nhờ sự cảnh giác của con Đốm và phản ứng kịp thời của gia đình.
Cả xóm lặng người khi nhìn ánh mắt trung thành của con chó già, lấm lem bùn đất, chân vẫn run mà mắt không rời góc đất vừa được đào.
Gia đình anh Toàn dựng một bức tượng nhỏ con Đốm ngay bên cạnh cổng, khắc dòng chữ:
“Không phải lúc nào cũng có người hùng mặc áo choàng. Đôi khi, nó bốn chân và sủa suốt đêm.