×
×

Cô dâu đang làm lễ thì nhìn thấy người đầu tiên ngồi giữa hàng ghế quan khách đã chết đuối cách đây 2 năm, nào ngờ 3 ngày sau cả làng đứng kín sân khóc hết nước mắt vì nhận được tin…

Lễ cưới của Hân là sự kiện rộn ràng nhất làng Thượng trong suốt nhiều năm. Cô gái đẹp nết, đẹp người, học hành đàng hoàng, lấy chồng Hà Nội, lại làm lễ tại chính quê nhà – ai ai cũng mừng.

Sân nhà căng rạp trắng, người ra người vào tấp nập. Bên trong, Hân mặc áo dài đỏ, tóc bới cao, mặt điểm nhẹ son, vừa bước ra lễ gia tiên thì mọi người bắt đầu ngồi vào ghế.

Nhưng đúng lúc ấy… cô dừng sững lại.

Ở dãy ghế quan khách bên trái – hàng đầu tiên – một người đàn ông ngồi lặng lẽ, tay đặt ngay ngắn trên đùi, mắt nhìn thẳng về phía Hân. Không ai có vẻ để ý đến sự hiện diện của anh ta.

Cô ngẩn người. Rồi tim cô thắt lại.

Là Nam.

Người yêu cũ của cô – mất tích cách đây hai năm trong một đêm mưa lớn, được cho là đã chết đuối, dù xác không bao giờ tìm thấy.

Anh ta vẫn như cũ, vẫn bộ sơ mi trắng hơi nhăn, gương mặt trẻ tuổi nhưng tái hơn mọi khi. Và ánh mắt… lạnh, sâu như kéo cô về một khoảng quá khứ không thể quay lại.

Cô choáng váng, lùi lại một bước. Cả lễ cưới dừng lại vài giây vì phản ứng kỳ lạ của cô dâu. Nhưng khi mọi người quay nhìn thì… ghế trống.

Không có ai cả. Không ai ngoài cô thấy người đó.

Gia đình lo Hân xúc động, cho cô vào phòng nghỉ một lát. Cô không dám nói ra… Vì không ai tin. Cũng có thể chính cô không dám tin.


Ba ngày sau.

Một chiếc ô tô biển tỉnh khác về làng. Theo sau là hai xe máy và bốn người mặc đồ tang, mắt đỏ hoe.

Tin lan nhanh như lửa cháy cỏ khô. Người đàn ông đi đầu là bố của Nam. Ông xin phép họp làng, rồi bật khóc nức nở giữa sân đình.

“Chúng tôi… mới tìm thấy xác của cháu Nam ở một khúc sông cách đây gần trăm cây số.”

“Bị cuốn theo nước lũ… mãi đến giờ mới nổi lên.”

Cả làng lặng người. Người già bật khóc. Người trẻ cũng rưng rưng.

Cái ngày Nam mất tích, trời cũng mưa tầm tã. Mọi người tìm kiếm suốt cả tháng. Không có tang, không có mộ. Hân đau đớn, rồi chôn giấc mơ đầu đời xuống đáy lòng.

Không ai biết rằng, trong ngày Hân kết hôn, Nam đã “trở về” – là để nhìn cô lần cuối, trong hình hài của một linh hồn chưa siêu thoát.


Câu cuối cùng (gợi thêm chiều sâu):

Hân không bao giờ quên ánh mắt ấy. Không oán trách, không van xin – chỉ có một điều duy nhất:
Anh ấy vẫn còn nhớ mình.
Và đã đợi cô… suốt hai năm dưới đáy sông.

Related Posts

Nam sinh đội khăn t/ang đi thi tốt nghiệp, vừa ra khỏi cửa phòng thi, em nói một câu khiến cả trường bật kh/óc

Sáng hôm đó, sân trường THPT Nguyễn Trãi ngập trong sắc nắng đầu hè – một thứ nắng chói chang nhưng lại quen thuộc với bao thế…

Buồn quá Hải Dương ơi, sao lại nỡ làm thế với cả c/on tr//ẻ

Các mặt hàng mỹ phẩm là nhóm sản phẩm đang được lực lượng quản lý thị trường tập trung kiểm tra, xử lý. 13 loại sản phẩm…

Cả nước hướng về Hải Dương ngay lúc này

Các mặt hàng mỹ phẩm là nhóm sản phẩm đang được lực lượng quản lý thị trường tập trung kiểm tra, xử lý. 13 loại sản phẩm…

Chồng kém tuổi của Lê Phương tiết lộ gi;/ới tí;/nh em bé sắp sinh

Sau khi có 2 con “đủ nếp, đủ tẻ”, diễn viên Lê Phương được ủng hộ có thêm “tập nữa” ở tuổi 40. Mới đây, Lê Phương đăng…

Gà ủ muối hoa tiêu ngâm trong loại nước kinh khung thế này đây

Gà ủ muối hoa tiêu đang được nhiều nơi rao bán với giá 80.000-100.000 đồng/con, trong khi giá tại các cơ sở khác giá cao hơn 2-3…

Bỗng hôm đó, 1 đám người xă-m tr;/ổ đến sân nhà bà, tuyên bố 1 câu khiến bà ng;/ất ngay tại chỗ

Góc chợ Cây Gạo, người ta đã quen với hình ảnh bà Lựu mù, đầu quấn khăn đen, tay lần gậy tre, ngày nào cũng lọ mọ…