Ngay ngày đầu tiên về nhà chồng, Hà – cô dâu mới – đã nhận ra một điều kỳ lạ: tấm gương trong phòng tắm nhà chồng không bao giờ bị mờ bởi hơi nước, dù cô tắm nước nóng đến đâu, hơi nước phủ kín cả kính cửa sổ, nhưng duy chỉ có tấm gương kia luôn trong vắt.
Cô từng tò mò hỏi mẹ chồng, bà chỉ cười:
– “Gương xịn đấy con ạ. Hàng đặt làm riêng đấy!”
Hà gật gù, nhưng trong lòng vẫn thấy là lạ. Một cảm giác lạnh sống lưng mơ hồ mỗi khi bước vào tắm, như thể có thứ gì đó… dõi theo từ trong tấm gương.
Một buổi tối, chồng Hà đi công tác vắng, mẹ chồng ngủ sớm, trong nhà chỉ còn cô. Tắm khuya, nước nóng bốc hơi nghi ngút, Hà đưa tay lau trán thì đèn vụt tắt.
Mất điện.
Cô thót tim, khẽ gọi:
– “Mẹ ơi?”
Không ai trả lời.
Giữa bóng tối dày đặc, chỉ có ánh sáng mờ mờ phát ra từ tấm gương đối diện bồn tắm. Hà run rẩy quay lại nhìn.
Và rồi… cô chết lặng.
Trong gương, không phải là hình ảnh của cô đang quấn khăn tắm.
Mà là một người phụ nữ khác, tóc dài rũ rượi, gương mặt tái nhợt, đứng sau lưng cô, đôi mắt nhìn trừng trừng – không phải với giận dữ – mà với khẩn cầu.
Hà hét toáng lên, chạy lao ra khỏi phòng tắm, ngã dúi dụi vào hành lang.
Mẹ chồng bật dậy, hốt hoảng chạy ra:
– “Sao đấy con?!”
Hà nức nở, run lẩy bẩy chỉ tay vào nhà tắm:
– “Trong gương… có người…”
Mẹ chồng khựng lại. Gương mặt bà thoáng xanh tái, rồi ngay lập tức kéo Hà vào phòng khóa trái cửa, giọng nghẹn lại:
– “Con… con thấy gì rồi?”
Hà lắp bắp kể. Mẹ chồng run run lấy từ tủ ra một bức ảnh cũ, đã úa vàng, đưa cho Hà:
– “Người phụ nữ ấy… có giống cô gái này không?”
Hà gật đầu ngay tức khắc.
Chính là người trong gương.
Mẹ chồng ngồi phịch xuống giường, im lặng rất lâu rồi mới kể:
– “Đó là chị dâu của chồng con. Ngày xưa cũng từng là dâu mới về căn nhà này. Nhưng chỉ ở được đúng 3 tháng thì… mất tích. Gia đình đi tìm khắp nơi, nhưng không ai biết cô ấy đi đâu. Duy chỉ có 1 lần… camera hành lang mờ mờ ghi lại được cảnh cô ấy bước vào nhà tắm… mà không bao giờ bước ra. Lúc mở cửa, không có ai trong đó.”
– “Khi ấy, tấm gương kia mới được lắp. Thợ gương sau đó cũng mất liên lạc. Từ đó… gương không bao giờ mờ… như thể chưa từng là gương bình thường.”
Mẹ chồng nhìn Hà, giọng nghẹn lại:
– “Chuyện này… cả nhà ai cũng im lặng. Không ai dám bán cái gương đó vì sợ điều gì còn sót lại bên trong. Nhưng đến nay, chỉ có con là người đầu tiên nó cho nhìn thấy…”
Từ hôm ấy, tấm gương được tháo xuống. Nhưng điều kỳ lạ là… mặt sau gương không phản chiếu gì cả, chỉ là một lớp thủy tinh đục như đã bị ai đó đốt cháy từ bên trong.
Nhưng đáng sợ nhất là: dù đã tháo rời, nhưng mỗi đêm, khi Hà nằm ngủ, cô vẫn có cảm giác… có ai đó đứng nhìn mình từ phía tường phòng tắm.
Chỉ là… không còn chiếc gương nào ở đó nữa.