Ông Phúc – cụ già 80 tuổi giàu có nhất xóm, sống một mình trong căn biệt thự cuối làng sau khi vợ mất, con cái ra nước ngoài định cư, hiếm khi về thăm. Cụ bị tai biến liệt giường, phải thuê người chăm sóc suốt ngày đêm. Nhưng chỉ vài tháng là người ta lại bỏ đi, chịu không nổi tính cụ khó chịu và kiệm lời.
Cho đến khi cô giúp việc tên Hạnh đến. 27 tuổi, ít nói, chăm chỉ và chịu đựng lạ thường. Người trong làng đồn cô bị gia đình đuổi đi, nên mới xin vào đây làm, vừa có chỗ ở vừa có tiền.
Ngày nào cũng thế, Hạnh dậy từ 4h sáng, tắm rửa, đút cháo, xoa bóp, trò chuyện cho ông Phúc. Cụ không đáp lại nhưng dường như… mắt cụ ướt đi mỗi lần Hạnh đọc sách hay kể chuyện ngày xưa.
3 tháng sau, không ai thấy Hạnh nữa.
Cô biến mất một cách kỳ lạ, không từ biệt, không lấy lương. Người trong làng kháo nhau:
– “Chắc bị cụ đuổi rồi…”
– “Hay nó lấy trộm gì bỏ trốn?”
– “Khéo… có bầu rồi, ông ấy…”
Không ai rõ. Và thời gian trôi qua, câu chuyện dần lắng xuống.
2 năm sau, ông Phúc qua đời. Tin được báo về cho con trai từ Canada. Đám tang tổ chức đơn giản, không có nhiều khách. Người dân lác đác đến thắp hương vì “cũng chẳng thân thiết gì”.
Giữa buổi tang lễ, khi mọi người đang sắp xếp chuẩn bị đưa linh cữu ra nghĩa trang, một bóng người xuất hiện ngay trước cổng:
Hạnh.
Tóc đã dài, ăn mặc giản dị, dắt theo một bé trai chừng gần 2 tuổi.
Không ai dám lên tiếng, chỉ nhìn cô lặng lẽ dẫn con vào chính giữa căn nhà, quỳ trước linh cữu. Cô rút nhang, châm lửa, khấn:
“Cha yên nghỉ. Mẹ con con về rồi.”
Cả tang lễ chết lặng.
Người con trai từ Canada tái mặt, lắp bắp:
– “Cô… nói cái gì?”
Hạnh không nhìn ai, chỉ nhẹ nhàng đặt một phong bì dày lên bàn thờ:
“Đây là bức thư tay ông cụ viết, nhờ tôi giữ lại nếu ông có mệnh hệ nào.”
Con trai cụ run rẩy mở ra. Trong đó là:
Giấy xét nghiệm ADN.
Di chúc viết tay, có công chứng, đóng dấu đỏ.
Nội dung di chúc khiến tất cả choáng váng:
“…Tôi, Phúc, công nhận đứa bé là con ruột của mình. Tôi đã sai cả đời, đến cuối đời mới nhận ra, chỉ có Hạnh là người ở bên tôi khi tôi không còn gì. Toàn bộ phần tài sản còn lại, tôi để lại cho mẹ con cô ấy, để tôi không mang ân hận xuống mồ…”
Người con trai siết tờ giấy, gương mặt đổi sắc liên tục.
Người dân bàn tán rầm rì:
– “Không chồng mà chửa… hóa ra không hề hoang đường.”
– “Cô ấy mới là người thật lòng, còn con cái thì bỏ mặc cha nằm liệt giường một mình!”
Sau lễ tang, Hạnh dắt con về căn nhà nhỏ ông Phúc từng hứa cho mẹ con cô. Không phô trương, không lên tiếng, chỉ sống lặng lẽ như suốt những tháng năm cũ.
Câu khấn của cô hôm đó, vẫn khiến những người có mặt nhớ mãi:
“Không cần danh phận, không cần công nhận… chỉ cần cha yên tâm, con trai cha sẽ lớn lên biết mình được yêu thương thật sự.”