×
×

Có người nhận nuôi con, họ giàu lắm, sẽ cho con ăn học, sống sun/g sướn/g

Năm tôi 10 tuổi, trong một buổi trưa hè như mọi ngày, cha mẹ gọi tôi ra sân.

“Có người nhận nuôi con, họ giàu lắm, sẽ cho con ăn học, sống sung sướng.”

Tôi gật đầu, chẳng hiểu gì nhiều ngoài chữ “nhận nuôi”. Tôi ôm cái cặp nhỏ, ngoái lại nhìn mẹ đang lau nước mắt, cha thì nhìn sang chỗ khác. Chiếc xe máy màu đỏ dựng sẵn ngoài sân. Lấp lánh.

Họ nhận được xe. Tôi bị đưa đi. Không có giấy tờ. Không có tình thân.

Tôi trở thành một đứa ở — không hơn. Phục vụ con cái nhà giàu, bị đánh, bị mắng, bị đói. Tôi trốn, bị bắt lại. Tôi gào lên đòi về. Họ cười khẩy:

“Cha mẹ mày bán mày rồi. Có ai muốn mày đâu.”

Tôi không chết. Tôi nuốt nước mắt lớn lên. Tự học, lén đọc sách ban đêm, thi được học bổng quốc tế, sang Pháp. Tôi đi, mang theo hai chữ: “phải sống”.


15 năm sau.

Tôi quay về làng. Cả làng ngỡ ngàng. Thằng bé câm lặng năm nào nay trở thành doanh nhân, thành đạt, giàu có. Tôi về, mang theo một chiếc xe container. Bên trong chỉ có một chiếc quan tài bằng gỗ lim đặt giữa lòng xe.

Tôi đến trước căn nhà ọp ẹp của cha mẹ ruột — họ già đi, khắc khổ. Khi thấy tôi, ánh mắt họ dao động: ngạc nhiên, xấu hổ, rồi… sợ hãi.

Tôi mỉm cười:

“Con về tặng cha mẹ một món quà quý nhất đời mình. Một chiếc quan tài gỗ lim, để báo hiếu.”

Cả làng đổ ra xem. Ai cũng xì xào: “Nó hận cha mẹ, nó báo thù rồi kìa!”
Cha tôi quỳ xuống khóc. Mẹ tôi run lẩy bẩy:

“Chúng ta sai rồi… nhưng con à… tha cho chúng ta…”

Tôi không nói gì thêm. Chỉ cúi đầu chào, rồi rời đi, để lại chiếc quan tài giữa sân như một lời tuyên án.


Một năm sau.

Mẹ tôi qua đời vì bệnh. Cha tôi gục ngã không lâu sau đó. Đám tang nghèo nàn, không ai thân thích. Người làng gom góp tiền, thì phát hiện… chiếc quan tài bằng gỗ lim kia vẫn còn trong kho.

Họ quyết định dùng nó chôn cất cha mẹ tôi, vì “dù sao cũng là con ruột tặng mà”.

Khi mở nắp quan tài, họ chết lặng.

Bên trong có một phong thư và một quyển sổ tiết kiệm trị giá 500 triệu đồng — để lo hậu sự và giúp trẻ em nghèo trong làng đi học.

Lá thư viết tay, chỉ vỏn vẹn vài dòng:

“Thứ các người bán tôi đi, tôi không lấy lại.
Thứ tôi từng không có, tôi vẫn muốn để lại cho người khác.

Đây là quan tài – nhưng cũng là cơ hội cho một sự tha thứ.
Tôi không trở về để khiến người khác gục ngã.
Tôi trở về… để nhắc rằng:
Có những đứa trẻ, dù từng bị vứt bỏ, vẫn chọn không trở thành kẻ ác.”


Cả làng lặng đi. Người ta nhìn chiếc quan tài — giờ nằm sâu dưới lòng đất — với ánh mắt nể phục. Không phải vì tiền. Mà vì lòng người.

Thứ đắt nhất tôi từng tặng cha mẹ mình… không phải là gỗ lim.
Mà là lòng tha thứ.

Related Posts

Xe ga siêu hiếm của Honda về đại lý Việt: Thiết kế ‘không đụng hàng, trang bị vượt Vision – ăn xăng không tới 2L/100km

Chỉ có duy nhất 4 chiếc được bán tại Việt Nam. Một đại lý xe máy tư nhân ở khu vực TP.HCM vừa cho biết, phiên bản…

Yamaha nhá hàng xe tay ga đời mới dễ làm dân phượt thích m:ê: Mạnh gấp rưỡi Exciter, dáng ngồi thoải mái

Điều gì khiến Yamaha tự tin gọi mẫu xe tay ga này là “biểu tượng mới của xe ga thể thao”? Vào cuối tháng 3/2025, thông tin…

Trên 80% linh kiện một chiếc ô tô sẽ do Việt Nam sản xuất: 2 nhà máy này của VinFast góp công lớn!

Việt Nam sẽ có thể làm ra trên 80% linh kiện cấu thành nên một chiếc ô tô. Việt Nam đã có tầm nhìn với ngành công…

Cảnh kh/ốn đ/ốn của loạt thành viên team châu Phi sau khi Quang Linh Vlog bị bớ

Hơn 1 tháng kể từ thời điểm Quang Linh Vlog vướng lao lý, trong team châu Phi, người than thở chuyện kinh tế khó khăn, người muốn…

Đang ch//áy cực lớ//n ở Hạ Long – Quảng Ninh

Tối nay, 22-5, nhiều fanpage lớn đưa tin về vụ cháy lớn ở Hạ Long – Quảng Ninh. Nhiều hình ảnh, video cũng được người dân ghi…

Quý Bình tặng món quà gì cho Vân Trang trước khi qua đời mà cô nhớ mãi?

Quý Bình và Vân Trang là những người đồng nghiệp thân thiết, gắn bó suốt nhiều năm. Tháng 3/2025, làng giải trí Việt đau xót khi diễn…