Ngày đó, Hân – cô gái trẻ vừa tròn hai mươi ba, bước chân về làm dâu nhà họ Trịnh – một gia đình danh giá lâu đời, nặng nề tư tưởng truyền thống. Ngỡ tưởng tình yêu của Quân – người chồng hiền lành sẽ là bệ đỡ cho cô, nào ngờ chỉ sau hai năm chung sống mà chưa có tin vui, Hân lập tức trở thành cái gai trong mắt cả gia đình.
Mẹ chồng cô – bà Diễm, người phụ nữ quyền lực, chỉ vào mặt cô trước sự chứng kiến của cả họ:
“Nhà họ Trịnh không chấp nhận một người đàn bà không biết đẻ! Con dâu nhà này phải sinh được cháu đích tôn!”
Dưới áp lực tứ bề, cả chồng cũng dần lạnh nhạt, Hân đau đớn viết đơn ly hôn, ôm trái tim tan nát rời khỏi nhà chồng giữa đêm mưa tầm tã. Không ai tiễn, không ai níu kéo.
Năm năm sau.
Tin tức chấn động lan truyền khắp vùng: người con dâu thứ hai – Vy, vừa hạ sinh một bé trai. Cả họ Trịnh mở tiệc linh đình, treo đèn kết hoa khắp cổng lớn. Đứa bé là “cháu đích tôn” được mong đợi suốt bao năm.
Nhưng niềm vui chẳng kéo dài được bao lâu.
Ngay khoảnh khắc Vy sinh xong, bà đỡ thét lên thất thanh. Đứa bé đỏ hỏn không khóc, chỉ mở đôi mắt đen thẳm, lạnh băng… và nhìn chằm chằm vào từng người một, ánh mắt như xuyên thấu tâm can. Một luồng khí lạnh quét qua, đèn điện trong phòng sinh vụt tắt, rồi từng chiếc nến trong phòng cháy phụt lên không rõ lý do.
Một bác sĩ sau đó bất tỉnh. Bà Diễm khi vừa bước vào phòng nhìn thấy cháu thì lập tức ngã quỵ, miệng lắp bắp:
“Không… không thể nào… đó là gương mặt của… Hân!”
Toàn bộ gia đình họ Trịnh chìm trong hoảng loạn. Những chuyện lạ bắt đầu xảy ra liên tục: tiếng khóc trẻ con vọng lên từ giếng cạn giữa đêm, di ảnh ông tổ trong nhà bị cháy xém một góc – ngay tại phần ghi “trưởng tộc”.
Thầy phong thủy được mời tới, nhìn đứa bé xong thì vội vàng dập đầu lạy ba lạy rồi bỏ chạy không quay đầu lại, chỉ để lại một câu lạnh sống lưng:
“Đứa bé này… là sự trở lại của một oán hồn bị đuổi đi trong oan khuất. Nó không đến để được yêu thương… nó đến để đòi lại công bằng.”
Từng người trong nhà họ Trịnh lần lượt gặp tai ương. Bà Diễm thì mất tiếng. Quân – người chồng cũ của Hân – bắt đầu gặp ảo giác, liên tục nhìn thấy bóng dáng Hân đứng nơi cuối hành lang, tay bồng một đứa trẻ khác, ánh mắt vừa buồn bã vừa lạnh lùng.
Còn Hân, giờ sống bình yên nơi một vùng quê xa, bên cạnh một cậu bé có đôi mắt sáng ngời giống hệt Quân…