Bà Cúc – 84 tuổi – nằm trên giường bệnh sau một cơn tai biến nhẹ.
Cả mấy đứa con đang “tranh thủ” về chăm… mà thật ra là để canh.
Trong phòng bà, một cái tủ sắt cũ kỹ khóa kỹ càng hơn 10 năm trời, bên trong được đồn đoán là vàng, sổ đỏ, giấy tờ đất… – tất cả đều do bà đứng tên.
Cả đời tằn tiện, bà từng nói một câu:
“Cái gì cũng tự tay mẹ giữ, chứ dâu rể mấy đứa… mẹ không tin ai cả!”
Sáng hôm ấy, bác sĩ nói bà yếu tim, cần nghỉ ngơi tuyệt đối.
Nhưng ngay khi bà vừa thở khò khè nhắm mắt, đám con bắt đầu tụ lại…
“Mẹ già rồi, lỡ có chuyện gì, chìa khóa tủ đưa ai giữ thì nói đi!”
“Tủ vàng đó có phần tôi, tôi nuôi mẹ cả năm trời đấy!”
“Ai biết bà có để lại di chúc hay cho riêng thằng út không?!”
Lời qua tiếng lại, chưa tới 15 phút đã hóa thành cuộc tranh cãi kịch liệt.
Bà cụ nằm đó, mắt nhắm nghiền, không nói nổi lời nào.
Mặt trắng bệch. Nước mắt ứa ra nơi khóe mắt già nua.
Cú twist thứ nhất:
Khi bà cụ trút hơi thở cuối cùng, không ai khóc.
Chỉ có đứa cháu đích tôn vội chạy đi tìm thợ khóa.
Cái tủ được mở ra ngay trong đêm.
Nhưng khi bật nắp… toàn bộ bên trong trống trơn – không một chỉ vàng.
Chỉ có đúng 1 phong thư cũ kỹ để trên xấp giấy lót.
Bì thư ghi:
“Gửi những đứa con thân yêu của mẹ – nếu vẫn còn biết đọc chữ.”
Cú twist thứ hai – bẽ bàng như tát vào mặt:
“Ngày mẹ bán đất, tụi bây nói mẹ đưa tiền đi gửi ngân hàng là không an toàn.
Vậy nên mẹ mua vàng, khóa tủ cất trong phòng – như để các con yên tâm mà khỏi lo mẹ tiêu.
Nhưng mẹ biết, thứ tụi bây thật sự quan tâm không phải sức khỏe mẹ, mà là cái tủ.
Mười năm trước, mẹ đã bán hết số vàng đó – âm thầm mang đi làm từ thiện, xây cầu ở quê, lập quỹ học bổng cho trẻ mồ côi.
Mẹ xin lỗi vì không để lại gì ngoài bài học cuối cùng:
Đừng đợi mẹ chết rồi mới biết thương,
vì lúc ấy, thứ duy nhất mẹ để lại… là im lặng.”
Cả đám con cháu chết lặng.
Không ai ngờ bà – người họ cho là “già cả lú lẫn”, suốt ngày chỉ biết ngồi xó nhà – lại minh mẫn đến thế.
Và đau hơn cả… là bà đã nhìn thấy hết những bộ mặt thật đó, ngay trước khi nhắm mắt.
Căn nhà ấy sau cùng bị bỏ hoang, không ai thèm ở.
Chỉ có những người từng được bà giúp ở quê nghèo kéo nhau về dựng một tấm bia nhỏ sau hè, khắc dòng chữ:
“Nơi một người mẹ từng sống – và từng tha thứ, cho đến tận giây cuối cùng.”