Ba năm trước, bà Hòa – một người mẹ chồng tảo tần – không ngần ngại rút sạch số tiết kiệm gần 1 tỷ đồng mà cả đời bà dành dụm, để giúp vợ chồng con trai – Thành và Lan – mua căn nhà nhỏ trong hẻm yên tĩnh ở ngoại ô. Người ta khen bà “mẹ chồng vàng mười”, Lan thì cảm động nước mắt lưng tròng, hứa sống hiếu thuận cả đời.
Ba năm sau, Thành – con trai bà – bất ngờ đột quỵ qua đời khi mới 35 tuổi. Nỗi đau chưa nguôi, bà Hòa chưa kịp nguôi ngoai thì nghe tin Lan âm thầm rao bán căn nhà.
“Nhà này con đứng tên, mẹ đừng xen vào. Mẹ cũng ký giấy cho rồi còn gì?” – Lan nói, lạnh lùng như người dưng.
Nhưng Lan không ngờ, bà Hòa đã cao tay hơn. Bắt đầu từ ngày đầu tiên có người đến xem nhà, điều kỳ lạ xảy ra.
Người môi giới tái mặt: “Em xin lỗi chị, nhưng nhà này… có gì đó không ổn.”
Khách đến xem đều rút lui ngay trong vòng 5 phút. Có người thì bỗng dưng nôn ọe, có người lại thấy lạnh buốt sau lưng, có người còn nói nghe thấy tiếng khóc của đàn ông văng vẳng từ tầng trên – nơi Thành từng trút hơi thở cuối cùng.
Tin đồn lan xa: “Ngôi nhà có ma”, “Chồng chết tức tưởi nên không siêu thoát”, “Đêm nào cũng có tiếng đàn ông gọi: ‘Mẹ ơi…’”.
Lan phát điên, thuê thầy cúng, gọi thầy phong thủy, nhưng chẳng ai giúp được gì. Mỗi đêm, cô đều nghe tiếng nước chảy trong nhà tắm, tiếng gõ cửa lạch cạch lúc 3 giờ sáng.
Rồi một đêm, cô bắt gặp bà Hòa đang lặng lẽ đốt gì đó trước cổng nhà. Trong tay bà là những con búp bê bằng giấy, mỗi con ghi một chữ: “Trả – Nợ – Máu”.
Lan gào lên: “Mẹ đang làm gì vậy?”
Bà Hòa không quay lại, chỉ thản nhiên đáp:
“Con nghĩ mẹ dồn hết tiền cho con, rồi để con bán nhà, bỏ mẹ ở lại với tro cốt của con trai mẹ à?
Không đâu, mẹ chỉ trả ơn con bằng đúng những gì con đã làm…
Nhưng nhớ nhé, nhà này không còn của ai nữa. Nó thuộc về một linh hồn chưa chịu rời đi.”
Lan rời khỏi nhà hôm sau. Căn nhà bỏ hoang. Nhưng hàng xóm thỉnh thoảng vẫn kể, đêm khuya, thấy một bóng đàn ông đứng sau cửa kính tầng hai – nơi không còn ai sống từ lâu…