“Lễ ăn hỏi vừa xong, nhà trai bàn nhau rước con tôi về để sai vặt – ai ngờ một cuộc gọi của nó khiến cả nhà chồng phải quỳ gối xin tha”
Tôi có mỗi đứa con gái, xinh đẹp, có học thức, công việc ổn định, lương cao như giám đốc. Bao người theo đuổi nó không ưng, cuối cùng lại nằng nặc đòi cưới một thằng nhà quê nghèo rớt mồng tơi, chạy xe ôm công nghệ, thuê trọ ở tạm.
Tôi phản đối ra mặt:
“Không môn đăng hộ đối, lấy về chỉ khổ!”
Nó cãi:
“Anh ấy tuy nghèo nhưng có chí! Không tham tiền, không bợ đỡ!”
Thôi, tôi nghĩ: cưới thì cưới, miễn nó hạnh phúc. Tôi gật đầu nhưng trong lòng vẫn cảnh giác.
Lễ ăn hỏi tổ chức ở nhà tôi. Nhà trai mang đúng vài mâm lễ sơ sài, đến nơi thì nhìn ngó, cười nói dè bỉu:
“Ôi giời, nhà gái hiện đại quá ha, tưởng sang lắm…”
Tôi vẫn cắn răng nhịn.
Đến chiều, lúc khách khứa vừa rút, tôi thấy con gái mình mặt lạnh tanh đi thẳng vào phòng, thay đồ rồi cầm điện thoại bấm gọi.
Nó chỉ nói đúng một câu:
“Chị gửi đoạn ghi âm cho em rồi chứ? Đúng rồi, nhóm chat Zalo nhà họ đấy. Chị cứ chuyển thẳng cho bên nội dung.”
Chưa đầy 1 tiếng sau, có 2 ô tô con trờ tới, đỗ xịch trước cổng.
Cả nhà trai ùa ra, mặt tái mét, dắt theo chú rể, bác chú cô dì đồng loạt quỳ gối trước cổng nhà tôi, miệng rối rít:
“Cho chúng tôi xin lỗi, chuyện này là hiểu lầm… do người lớn trong nhà ăn nói không phải…”
Tôi đứng như trời trồng.
Con gái tôi lúc ấy mới bước ra, thản nhiên giơ điện thoại:
“Muốn tôi xóa file ghi âm thì đưa mẹ tôi cái này.”
Nó chỉ vào tờ giấy ghi “Biên bản cam kết tài sản trước hôn nhân, không can thiệp, không phân chia, không đụng đến cổ phần công ty”. Kèm theo đó là bản xin lỗi công khai, livestream trên fanpage nhà trai, đúng 5 phút 30 giây.
Tôi há hốc mồm:
“Cổ phần gì???”
Con gái tôi quay sang tôi, cười nhẹ:
“Mẹ tưởng con làm văn phòng lương tháng 9 triệu à? Con là đồng sáng lập một startup fintech vừa được đầu tư series A, giờ đang định giá mấy chục tỷ. Con định giữ kín đến ngày cưới, nhưng không ngờ… nhà họ lại coi thường đến mức bàn nhau ‘rước về cho nó trông mẹ, nấu cơm, đẻ xong thì bảo nghỉ việc cho tiện’.”
Tôi choáng váng, nước mắt chực trào, còn nhà trai thì mặt cắt không còn giọt máu.
Hóa ra, cô bạn thân con tôi – dân IT – đã bí mật đăng nhập vào nhóm chat Zalo họ hàng nhà trai, nơi đang bàn bạc sau lễ ăn hỏi:
“Cưới con nhỏ này về là xong, nó ngoan, chắc biết điều. Đỡ phải thuê người chăm cụ, với có ai làm việc gì cũng đỡ mất tiền. Phụ nữ đi làm lắm thứ phiền!”
Câu đó, con tôi nghe đủ cả. Ghi âm đủ cả. Và xử lý… cũng đủ tầm.
Tối hôm đó, tôi ngồi trên sân thượng, nhìn con gái thảnh thơi ăn chè, trong lòng vừa hả hê, vừa cay đắng.
“Đúng là mẹ lo… nhưng con cao tay hơn mẹ tưởng.”
Từ đó về sau, cả xóm cứ đồn nhau rằng đám ăn hỏi nhà tôi không hề tan vỡ – mà là được thanh lọc.