Tôi – đứa con gái học xong cấp ba ở quê, từng bị gọi là “hai bàn tay trắng”, sống trong căn nhà mái ngói lợp tôn, nuôi gà ngay sát bếp.
Tôi quen anh – con trai một gia đình khá giả, có cửa hàng lớn trên phố, mẹ anh là người nổi tiếng “ăn nói khéo léo, ăn diện dữ dằn”.
Chúng tôi yêu nhau lén lút gần 2 năm, đến khi anh ngỏ lời cưới, mẹ anh vẫn nhíu mày, rút từng lời miễn cưỡng:
“Cưới thì cưới… chứ con trai tôi thì đầy người theo, đâu cần ngó xuống quê.”
Ngày ăn hỏi, nhà trai đi xe sang, áo quần lụa là.
Mẹ anh vừa ngồi vừa rút khăn lau tay, cười khẩy nhìn trầu cau đơn sơ bên nhà tôi:
“Nghèo thế này mà cũng dám trèo cao, thôi thì biết phận mà sống cho khéo.”
Câu nói đó tôi nghe rõ. Mẹ tôi nghe rõ. Và cả hàng xóm nhà tôi nghe rõ.
Chúng tôi vẫn cười, không phản ứng. Nhưng trời thì có mắt.
Đêm hôm đó, khoảng 2 giờ sáng, cả khu nhà mẹ chồng tương lai bật sáng đèn.
Xe công an, xe biển xanh nối đuôi nhau ập đến, người trong xóm kéo nhau ra xem.
Lực lượng chức năng mang theo lệnh khám xét khẩn cấp – với tội danh “liên quan đến đường dây buôn bán hóa đơn và chuyển tiền lậu qua hệ thống đại lý online”.
Bà ấy – mẹ chồng tương lai của tôi – ngã quỵ khi thấy từng xấp tiền, sổ ghi, giấy tờ bị niêm phong.
Tiền mà bà từng vỗ ngực “để sẵn cho con trai mua nhà chung cư” hóa ra là…
Tiền rửa từ các giao dịch ngầm, thông qua cửa hàng kinh doanh vàng bạc trá hình mà bà đứng tên.
Hơn 3 năm qua, bà ghi danh là “doanh nhân mẫu mực” – thực chất là mắt xích quan trọng trong đường dây chuyển tiền bất hợp pháp giữa Việt Nam và biên giới.
Cả xóm chấn động.
Cả họ nhà trai chết lặng.
Đám hỏi còn chưa kịp rửa lá trầu.
Chú rể tương lai gục đầu, không dám ngẩng mặt nhìn tôi.
Mẹ anh – người vừa khinh thường “gái quê” – giờ đây mặc áo hoa, tóc rối, bị dẫn đi giữa dàn người quay video livestream chờ sẵn.
Họ hàng nhà tôi không nói gì.
Mẹ tôi chỉ lặng lẽ pha ấm trà, rót cho tôi một chén, khẽ bảo:
“Thấy chưa con? Gái quê mình không trèo đâu.
Mà trời vừa đạp đổ cái thang bẩn của người ta.”
Sau hôm đó, anh nhắn tôi xin lỗi, van xin cho mẹ anh.
Tôi chỉ nhắn lại đúng một câu:
“Em không cần nhà cao cửa rộng.
Em chỉ cần được làm dâu một gia đình… không sống bằng tiền sai trái.”