Con gái tôi – đứa ngoan ngoãn, học giỏi, biết điều – sau khi ra trường rủ nhóm bạn đi du lịch Hà Giang một tuần. Nhưng đến ngày thứ ba, nhóm bạn gọi về báo nó mất tích trong rừng, không ai biết tung tích. Cả nhà tôi rụng rời, báo công an, thuê người tìm suốt mấy ngày mà không một dấu vết.
Tôi bắt đầu nghĩ đến chuyện xấu nhất. Vợ tôi ngất lên ngất xuống, khấn khứa cầu trời. Ngày thứ 7, giữa lúc cả nhà đang chuẩn bị lập bàn thờ vọng thì… nó bất ngờ trở về.
Nhưng không trở về một mình.
Nó đứng ngay trước cổng nhà, tay dắt một người đàn ông cao lớn, nước da ngăm đen, ánh mắt lạnh như sương sớm, mặc bộ đồ thổ cẩm lạ lẫm chưa từng thấy. Nó không nói không rằng, chỉ thốt lên:
“Con về để làm lễ cưới. Ngay đêm nay.”
Tôi choáng váng. Người đàn ông kia không nói tiếng Kinh rành, chỉ cúi đầu chào rồi đứng im như tượng. Tôi nhìn con, hỏi dồn: “7 ngày qua con ở đâu?” – nhưng nó chỉ lắc đầu, đôi mắt vô hồn, ánh nhìn lạ như bị ai điều khiển.
Tôi gọi họ hàng, mời thầy mo trong làng – ông Nhậm, người từng giải nhiều vụ tâm linh bí ẩn – tới làm lễ xin cưới theo nghi thức truyền thống. Vợ tôi nức nở vừa chuẩn bị lễ vừa cầu trời cho con gái thoát khỏi điều gì đó mờ ám.
Đúng 11 giờ đêm, mâm lễ được đặt lên giữa sân. Thầy mo bắt đầu tụng niệm, đốt nhang, gõ mõ. Không khí tĩnh lặng đến rợn người.
Nhưng đúng lúc thầy mo nhìn xuống mâm lễ, sắc mặt ông đột nhiên tái mét. Ông quăng cả cây nhang, lùi lại hai bước rồi bất ngờ quỳ sụp xuống, miệng lắp bắp:
“Dừng lại! Dừng lễ ngay! Không được cưới! Đây không phải là người…”
Cả họ lặng người. Tôi run run hỏi: “Sao vậy thầy?”
Ông Nhậm run rẩy chỉ vào một chiếc vòng nhỏ bằng bạc xỉn đặt trong mâm, nói:
“Đây là vòng trấn yểm hồn… Loại chỉ dùng trong nghi lễ gọi người chết về làm lễ kết duyên âm! Không phải lễ cưới sống!”
Tôi chết điếng. Con gái tôi khi đó bất ngờ bật cười khanh khách, rồi từ từ ngẩng đầu nhìn thẳng vào thầy mo — hai mắt đen kịt, không còn lòng trắng.
Người đàn ông bên cạnh lặng lẽ quay đi, để lộ phía sau lưng… một chuỗi hình xăm lạ ngoằn ngoèo như bùa chú cổ, đang rỉ máu tươi.
Tôi chưa kịp phản ứng thì đèn trong sân phụt tắt. Gió thốc từng cơn. Thầy mo gào lên:
“Muộn rồi! Nó đã bị cưới… dưới âm ty!”