Con trai tôi – một kỹ sư giám sát công trình, sau ba tháng đi làm ở vùng cao Tà Nặm – bỗng trở về với vẻ mặt đờ đẫn nhưng kiên quyết đòi cưới một cô gái bản địa. Tôi hỏi lý do, nó chỉ nói:
“Con nợ cô ấy… và nếu không cưới, con sống không nổi!”
Tôi sinh nghi, chưa từng nghe nó yêu ai đến mức ấy. Mặt mũi thì hốc hác, ánh mắt lúc nào cũng như hoảng sợ, nói chuyện mà mắt cứ liếc ra sau lưng. Tôi gặng hỏi, nó chỉ lặp lại mỗi câu:
“Cưới đi mẹ… chỉ cần cưới thôi là mọi chuyện sẽ yên.”
Tôi giấu con, lén bắt xe lên bản Tà Nặm.
Vừa xuống chợ trung tâm, tôi hỏi thăm về cô gái ấy. Bà bán xôi nghe xong liền biến sắc, thì thầm kéo tay tôi vào góc chợ:
“Ông đừng lên nhà nó… bản cấm người dưới xuôi vào căn nhà đó. Ai bước vào… đều không bình an trở ra đâu!”
Tôi chưa kịp phản ứng thì mấy người đàn ông trong bản cũng ùa đến:
“Nếu ông quý mạng thì quay về. Đừng tìm hiểu nữa!”
Tôi thấy lạ – sao lại đồng loạt ngăn cản như vậy? Tò mò lấn át sợ hãi, tôi vẫn quyết định đến căn nhà ấy.
Con đường dẫn vào nhà cô gái vắng như tắt thở. Không có tiếng gà, không tiếng chó sủa, không bóng người. Trời vừa âm u, vừa có sương mù dày đặc. Khi bước vào sân, một cảm giác lạnh buốt chạy dọc sống lưng tôi.
Căn nhà sàn cũ kỹ dựng giữa rừng, cửa khép hờ, nhưng không một âm thanh bên trong.
Tôi rón rén tiến gần thì…
Bỗng “rắc!” – chân tôi dẫm lên một vật gì đó giòn tan dưới sàn gỗ mục.
Tôi cúi xuống.
Đó là… một bức ảnh đen trắng cũ kỹ – chụp con trai tôi đứng bên một cô gái – chính là “vị hôn thê” của nó – nhưng tấm ảnh đã ố vàng, mờ nhòe… đề ngày: 12 năm trước.
Tôi chết sững.
Con trai tôi mới gặp cô ấy cách đây ba tháng… Vậy tại sao lại có ảnh này?
Lúc đó, trong nhà phát ra tiếng cười khẽ, rè rè như từ cổ họng ai đó bị bóp nghẹt.
Tiếng chân trườn ra cửa.
Tôi nhìn lên — thì thấy cô gái đó đang bước ra, nhưng thân dưới không chạm đất. Mắt cô ấy không có lòng đen, tóc xõa che gần hết mặt.
Tôi toan bỏ chạy thì cả người như bị ghìm chặt xuống đất.
Cô ta lên tiếng bằng chất giọng kỳ lạ:
“Sao không cho cưới? 12 năm trước chính ông là người đã khiến tôi chết. Giờ… con ông sẽ phải trả nợ.”
Lúc ấy tôi mới nhớ lại — năm xưa chính tôi là giám sát công trình ở vùng này. Có một tai nạn sập hầm khiến một cô gái bản địa bị chôn sống trong quá trình làm đường. Xác cô ấy… chưa từng tìm thấy.
Tôi hét lên, hai tay chắp lại, nước mắt trào ra:
“Xin tha cho con tôi… Xin cô đừng cưới… Tôi hủy hôn! Tôi xin lỗi!”
Ngay lập tức, bóng cô gái mờ dần, rồi tan vào trong sương.
Tôi quỳ gục giữa sân. Đến khi có người bản kéo tôi dậy, tôi mới biết…
Tôi đã ngất ở sân căn nhà bỏ hoang suốt 4 tiếng.
Và người dân bản kể rằng ngôi nhà ấy… đã bị bỏ trống từ sau vụ tai nạn năm đó.
Về đến nhà, tôi vội giục con hủy cưới. Nó cười:
“Không kịp nữa đâu mẹ… Cô ấy… đang ở ngay sau mẹ rồi.”
Tôi quay phắt lại.
Tấm rèm cửa lay nhẹ.
Một chiếc khăn thổ cẩm… rơi xuống đất.