Bà Ngọc, 78 tuổi, sống cả đời ở quê. Chồng mất sớm, một mình bà tần tảo nuôi con. Năm ngoái, bà bất ngờ tuyên bố:
“Tôi bán hết đất, về thành phố sống với thằng Tâm cho vui tuổi già.”
Ai cũng mừng. Thằng Tâm – con trai út của bà – học giỏi, làm trưởng phòng ở công ty nước ngoài, có nhà chung cư 3 phòng ngủ, lại hay về quê biếu mẹ. Người ta khen bà có phúc.
Căn nhà 3 gian, mảnh vườn gần 400m2 – bà bán vội, rẻ hơn giá thị trường. Gói ghém vài bộ quần áo, bà khăn gói lên thành phố trong ánh mắt tiễn đưa của xóm làng.
Nhưng 1 tháng sau…
Một người hàng xóm lên thành phố thăm con tình cờ thấy bà Ngọc co ro nằm ngủ dưới hầm gửi xe của một tòa chung cư. Bà đắp một tấm chăn mỏng cũ kỹ, nằm sát bức tường cạnh chỗ để xe máy, mặt mũi hốc hác, tóc tai rối bời.
Bà giật mình khi bị gọi tên, cố gượng cười:
“Tôi chỉ ở tạm đây… vì trên nhà chật…”
Người hàng xóm không tin. Gặng hỏi mãi, bà Ngọc mới khóc.
“Tôi lên, tưởng con mừng. Ai ngờ nó bảo nhà không đủ chỗ. Bảo tôi đi thuê trọ… Nhưng bà già 78 tuổi lên thành phố thuê nhà, ai cho? Tôi ngủ dưới hầm gửi xe, nhờ bác bảo vệ thương mà không đuổi. Cơm hôm có hôm không… Thằng Tâm thì dặn đừng kể ai biết, sợ mất mặt với bạn bè…”
“Tiền đất… nó cũng giữ hết rồi.”
Tin ấy chạy khắp làng. Người ta phẫn nộ. Người ta thương.
Một nhóm người trong xóm góp tiền, thuê xe lên tận nơi đón bà về, mang cả tờ đơn tố cáo thằng Tâm vì chiếm đoạt tài sản và bỏ mặc mẹ già không nơi nương tựa.
Hôm bà Ngọc về lại làng, gầy sọp, tóc bạc phơ, nhưng vẫn cố nở nụ cười:
“Hóa ra… nhà thật của mình, không phải nơi có nhiều tiền… mà là nơi có người thương mình thật lòng.”