×
×

Cưới người chồng t;/ật ng;/uyền nhà giàu để trả nợ “cứu” cha, cô bị nhà chồng khi;/nh r;ẻ suốt 7 năm trời, cho đến ngày anh đứng dậy đi lại

Câu chuyện bắt đầu…

Bảy năm trước, Thảo đứng lặng trong bộ váy cưới, tay siết chặt váy đến run người.

Cô là sinh viên năm cuối, đang học dở dang thì gia đình sa cơ, cha cô vì bảo lãnh nợ cho người quen mà bị xiết cả đất lẫn nhà, đứng trước nguy cơ phải vào tù. Trong lúc tuyệt vọng, một lời đề nghị “giải cứu” từ nhà họ Trần xuất hiện.

“Chỉ cần cô lấy con trai tôi, toàn bộ số nợ coi như được xóa.”

Người ta đồn con trai nhà họ Trần – Trần Khánh – là “cục thịt sống”, bị liệt toàn thân sau tai nạn giao thông, sống như thực vật, mọi sinh hoạt phải có người giúp đỡ. Thảo chẳng có lựa chọn. Cô đồng ý.

Từ ngày bước chân về làm dâu, Thảo chưa từng được gọi là “con” hay “vợ”.

Mẹ chồng gọi cô là “cô kia”, chị chồng gọi là “người giúp việc cao cấp”. Mỗi bữa ăn, cô ngồi ở một góc. Hễ có họ hàng đến chơi, mẹ chồng lại bảo:

“Thằng Khánh nó số khổ nên mới lấy loại như cô ta, xuất thân thấp kém, học hành dang dở…”

Thảo chỉ cúi đầu, lặng lẽ chăm sóc chồng ngày đêm, từ chuyện tắm rửa, ăn uống đến vật lý trị liệu. Cô chưa từng rời anh quá nửa ngày, chưa từng để y tá nào khác chạm vào anh.


Rồi một ngày tháng Tư oi bức, khi cô đang dọn dẹp phòng, bỗng nghe tiếng lạch cạch phía sau.

Quay lại, Thảo chết lặng.

Trần Khánh – người chồng bất động suốt 7 năm, đang vịn vào thành giường và… bước đi.

Cô choáng váng. Nước mắt ứa ra vì mừng. Cô gọi cả nhà.

Người đầu tiên lao vào là mẹ chồng – bà hét lên sung sướng rồi… tát Thảo một cái:

“Mày biết nó đi được mà giấu cả nhà? Đồ ác độc!”

Chưa kịp hiểu chuyện gì, thì Khánh mở miệng lần đầu tiên sau 7 năm.

“Con xin lỗi vì đã lừa dối cả nhà. Con tỉnh lại từ 2 năm trước rồi.”

Cả nhà chết lặng.

Khánh nhìn vợ mình – Thảo – rưng rưng:

“2 năm nay, con giả vờ bất động để nhìn rõ lòng người. Và chỉ có cô ấy – người các người coi thường, sỉ nhục, là người duy nhất không bỏ rơi con, không toan tính điều gì…”

Anh quay sang mẹ:

“Căn biệt thự mẹ đang ở, 3 miếng đất mẹ sang tên chị hai – đều là tài sản riêng con tặng. Nhưng bắt đầu từ hôm nay… con thu lại tất cả.”

Không ai tin nổi tai mình.


Cú twist chốt hạ:

Khánh đưa ra một bản di chúc mới được công chứng, trong đó ghi rõ:

Toàn bộ tài sản, kể cả doanh nghiệp đứng tên anh – sẽ được chia lại. 90% chuyển sang cho Thảo – người vợ hợp pháp và duy nhất có công chăm sóc, 10% còn lại dành cho quỹ từ thiện mang tên cha vợ – người đã “đánh đổi tự do” để gả con gái cứu con trai ông.


Ngày hôm đó, căn biệt thự náo loạn.

Người mẹ gào khóc, chị gái đập phá, còn Thảo thì vẫn bình thản. Cô bước ra cửa, dắt tay chồng đi dạo lần đầu tiên sau 7 năm cưới – lần đầu tiên không phải đẩy xe, mà là đi bên nhau.

“Anh nợ em một cuộc đời hạnh phúc. Từ hôm nay, anh bắt đầu trả.”

Related Posts

Lan đang mang thai tháng thứ 7, cơ thể nặng nề, hay mệt mỏi

Tôi là Việt, 32 tuổi, sống ở một làng quê thuộc Vĩnh Phúc cùng vợ – chị Lan – và sắp đón đứa con đầu lòng. Lan…

Người tiêu dùng s/ốc khi biết người đứng sau vụ thực phẩm chức năng giả

Với cương vị là ‘lá chắn’ bảo vệ người tiêu dùng, người này lại đi ngược lại tất cả, trở thành kẻ ‘chống lưng’ cho các đơn…

Khánh Thi bỗng nói hôn nhân với Phan Hiển là ‘đ/ị/a ng/ụ/c’, chỉ sống vì con, muốn bỏ nhà đi,… lý do đằng sau là gì?

Khánh Thi gây chú ý với status về hôn nhân với kiện tướng dancesport Phan Hiển. Mới đây, dân tình không khỏi bật cười khi nữ hoàng…

Chồng b/ỏ nhà đi theo gái, vợ tần tảo nuôi con và chăm sóc mẹ chồng suốt 15 năm trời, ngày bà cụ mấ;/t để lại di chúc khiến chị ch;/ết lặng

Chị Mai cưới anh Hùng – con trai độc nhất của bà Lâm – năm chị vừa tròn 22 tuổi. Nhà nghèo, chị cam lòng theo về…

Hồ Quỳnh Hương chính thức lên xe hoa

Chị gái của Hồ Quỳnh Hương đã chia sẻ trên báo chí thông tin nữ ca sĩ làm đám cưới với bạn trai tại Quảng Ninh –…

Để mẹ ố;/m qu;/a đ-ời 1 mình lúc tuổi già nhưng đúng ngày cú/ng 49 ngày xong thì con trai nhận được cuộc gọi từ ngân hàng báo mẹ chuyển khoản

Bà Lệ – 74 tuổi – sống cùng con trai trưởng và con dâu sau khi chồng mất. Bà vốn ít nói, hiền lành, chẳng đòi hỏi…