Đám giỗ ông nội năm nay tổ chức gọn nhẹ trong sân nhà cũ. Gia đình tụ họp đầy đủ, từ các cô chú bác tới dâu rể, con cháu.
Không khí sau cúng lễ cũng vui vẻ hơn, mọi người quây quần uống nước chè, kể chuyện kỷ niệm cũ về ông.
Bỗng thằng Tũn – đứa cháu 7 tuổi lanh chanh của bà Hai – ngồi bốc kẹo lạc rồi hồn nhiên nói rõ to:
– “Hôm trước con thấy bà ngoại với chú kia ở trong phòng ông nội á! Chú ấy còn khóa cửa lại nữa!”
Cả sân im phăng phắc trong vài giây. Mọi tiếng cười, chén trà đều khựng lại. Tất cả ánh mắt lập tức đổ dồn về phía bà Hai – mẹ chồng của cô em út – và “chú kia” được nhắc tới không ai khác chính là chồng cô cả, tức… con rể của bà.
Bà Hai tái mặt, đứng bật dậy:
– “Trẻ con biết gì mà nói bậy!”
Nhưng lúc này, không khí đã nặng trĩu.
Bố tôi gằn giọng:
– “Phòng ông nội khoá từ lâu rồi, ai mở được mà vào?”
Thằng Tũn líu ríu:
– “Con thấy bà lấy cái chìa từ dưới đáy cái lọ gạo á. Con nhìn qua khe cửa mà…”
Cô út lúc này không chịu nổi nữa, chạy vào kiểm tra hộc gạo. Quả nhiên – chìa khóa phòng ông nội nằm sâu dưới lớp gạo.
Không ai nói gì thêm, nhưng cả họ đều lẳng lặng kéo nhau vào nhà bật camera an ninh.
Bởi phòng ông nội – sau khi ông mất – là nơi để toàn bộ di vật, giấy tờ đất cát, sổ tiết kiệm và cả bản di chúc. Được khóa cẩn thận như một kho niêm phong.
Camera bật lên.
Clip được trích xuất từ đúng 3 ngày trước.
Hình ảnh hiện lên rõ nét: Bà Hai thập thò mở cửa phòng ông nội, theo sau là chồng cô cả.
Sau khi vào, cả hai đóng kín cửa hơn 30 phút. Không ai biết họ làm gì, nhưng trong khung hình, bà lấy ra một tập giấy trong hộc tủ rồi dúi cho ông rể cả một phong bì.
**Không có gì “nhạy cảm” như người ta tưởng, nhưng vẫn là một cú sốc.