Sáng hôm ấy, cả làng trầm trồ vì nhà trai rước được một cô dâu xinh như hoa hậu – trắng trẻo, dịu dàng, lại cực kỳ khéo léo.
Ai cũng bảo chú rể tốt số, nhất là khi cô gái này vốn mồ côi, lớn lên trong chùa, nhưng hiền lành như tiên.
Đoàn xe chạy được nửa đường thì tài xế bỗng nghe thấy tiếng lộc cộc lộc cộc từ cốp sau – như có thứ gì đập vào vách xe.
Ban đầu anh tưởng đồ trang trí rơi, nhưng tiếng ấy cứ lặp đi lặp lại một cách đều đặn… như có ai cố tình tạo ra.
Không yên tâm, anh dừng xe bên lề và bước xuống mở cốp.
Trong góc cốp xe, cuộn trong 3 lớp vải đỏ, là… một cánh tay nhựa cũ kỹ bị nhuộm đỏ như máu.
Bên dưới là… một con búp bê cũ, rách nát, được khâu lại bằng chỉ đen, trên trán dán tờ giấy có dòng chữ:
“Đi cùng tao đến tận cùng.”
Chưa kịp hoàn hồn, tài xế quay lại định báo cho nhà trai thì thấy cô dâu đứng phía sau từ bao giờ, đôi mắt không còn nét hiền lành như lúc sáng… mà sâu hoắm, trừng trừng.
– “Đừng mở ra nữa.
Nếu không, đám cưới hôm nay sẽ có người… không được về.”
Hóa ra, cô dâu từng bị ép phá thai năm 17 tuổi, nhưng giữ lại món đồ chơi cuối cùng của đứa bé – con búp bê bị cháy dở trong lần bỏ trốn khỏi trại.
Cô gái đã thề:
“Ai lấy tôi… phải chấp nhận cả phần tăm tối của tôi.”
Món đồ đó là lời nguyền sống, là ký ức không ai gột bỏ được.
Và hôm nay… cô mang theo nó về nhà chồng.
“Có những cô dâu không mang của hồi môn, mà mang theo… lời thề chưa được siêu thoát.”