Chiều đó, Trang – cô con dâu út mới về làm dâu được gần năm – cặm cụi ngoài vườn sau nhà bà ngoại để trồng vài bụi chuối cảnh. Đất chỗ đó mềm, như từng được xới lên nhiều lần. Đào chưa đầy một gang tay, Trang bất ngờ chạm phải vật gì cứng. Cô khựng lại.
Là một sợi dây chuyền bạc đã gãy, nhưng mặt dây còn nguyên hình trái tim rỗng – kiểu rất cũ, gần như không còn ai đeo thời nay. Thứ khiến Trang rợn người là… trên mặt dây vẫn còn bám vài sợi tóc mảnh.
Cô nhặt lên, định rửa nước thì bà ngoại – đang gọt trái cây trong bếp – vừa nhìn thoáng qua đã đánh rơi con dao, mặt tái xanh, tay run bần bật:
– Sợi dây này… là của con Yến…
Giọng bà vỡ ra.
– Chính tay tao đeo cho nó lúc nó mất. Mà… nó được đưa đi chôn ở nghĩa trang xã cơ mà… Sao… sao nó lại ở đây?
Căn nhà lặng đi. Trang ngơ ngác:
– Bà nói gì ạ? Chôn ở đây ạ? Nhưng…
Bà ngoại nhìn chằm chằm ra mảnh đất sau nhà. Rồi bà lẩm bẩm như người mất hồn:
– Vậy là… 20 năm qua… cái xác đó chưa từng rời khỏi đây?
Yến là chị gái ruột của mẹ Trang. Mất tích năm 17 tuổi. Suốt gần 2 năm sau đó, người nhà tìm khắp nơi. Cuối cùng, nhận được tin báo phát hiện thi thể một cô gái có đặc điểm trùng khớp trôi sông ở huyện bên. Dù gương mặt bị biến dạng, nhưng vì không còn hy vọng, gia đình đành nhận dạng qua chiếc áo và nốt ruồi trên chân – rồi mang thi thể ấy đi chôn.
Vụ việc được khép lại với dòng ghi chú: “Chết do tai nạn, không dấu hiệu án mạng.”
Từ đó, không ai nhắc lại.
Nhưng bây giờ… sợi dây chuyền được tìm thấy ngay dưới mảnh đất sau nhà – nơi bà từng trồng rau suốt hơn 20 năm qua. Bà nhớ rất rõ: đó là món quà duy nhất bà dành dụm mua cho Yến, nhân ngày sinh nhật cuối cùng con bé còn ở nhà.
Tin đồn lan nhanh như lửa. Cả xóm kéo đến. Có người thì thầm, có người gọi thẳng công an. Đội pháp y được cử đến khảo sát.
Và rồi… họ đào được một phần xương sọ người – vẫn còn vương vài sợi tóc dài. Phân tích ADN sau đó xác nhận: là Yến.
Không có ai được chôn ở mảnh đất đó.
Vụ án mất tích tưởng đã khép lại bất ngờ được mở lại. Người ta lật lại hồ sơ năm xưa, điều tra lại danh tính thi thể đã được gia đình chôn thay. Và những điểm bất thường bắt đầu lộ ra: chiếc áo có thể bị tráo, nốt ruồi dễ bịa, còn Yến – có thể đã bị giết và chôn lén sau nhà chính mình suốt hai thập kỷ.
Điều đau lòng nhất: suốt 20 năm qua, gia đình vẫn sống, ăn, trồng trọt ngay trên nơi cô bị vùi xác. Mảnh đất ấy, mỗi năm đều trổ hoa, mỗi Tết đều dựng cây nêu…
Bà ngoại ngồi bệt xuống hiên nhà, mắt trũng sâu, tay nắm chặt mặt dây chuyền. Giọng bà nghẹn lại:
– Nó không hề đi đâu. Nó ở đây, chờ người ta nhớ ra nó…
– Chỉ tiếc, 20 năm, không ai đào sâu hơn một gang tay.