Bà Lệ – 74 tuổi – sống cùng con trai trưởng và con dâu sau khi chồng mất. Bà vốn ít nói, hiền lành, chẳng đòi hỏi gì ngoài một bữa cơm ấm và đôi câu hỏi han.
Thế nhưng, kể từ khi con dâu – Linh – sinh con thứ hai, mọi thứ bắt đầu thay đổi. Linh viện lý do “bận chăm cháu”, rồi “mẹ già lẩm cẩm”, cuối cùng là “nhà chật” nên gợi ý đưa bà vào viện dưỡng lão.
Dù lòng đau như cắt, bà Lệ vẫn tự gật đầu.
“Thôi, miễn con cháu bình yên là được.”
Chỉ vài tháng sau, bà mất trong đêm đông, không ai kịp tới. Không tang lễ long trọng, không người đưa tiễn, chỉ là vài mâm cỗ lạnh lẽo trong ngày 49.
Ngày làm cúng 49 xong xuôi, Tùng – con trai bà – ngồi thẫn thờ bên bàn thờ mẹ. Điện thoại đổ chuông, đầu dây bên kia là giọng nhân viên ngân hàng:
“Chào anh, chúng tôi gọi để xác nhận giao dịch cuối cùng từ tài khoản bà Lệ – vừa được chuyển 1 ngày trước khi bà mất, số tiền là 380 triệu đồng, đến một tài khoản mang tên… Linh Nguyễn.”
Tùng lặng người.
Linh Nguyễn? Là vợ anh – Linh?
“Chị ấy rút tiền mặt, có ký nhận và kèm cả CMND. Tài khoản được đăng nhập nhiều lần bằng thiết bị của chị ấy trong vài tháng gần đây.”
Tùng run rẩy. Anh lặng lẽ vào phòng, mở laptop, tra lại nhật ký truy cập ngân hàng của mẹ – đúng là… có IP trùng với điện thoại Linh.
Tối đó, anh lặng lẽ hỏi Linh:
“Em từng đăng nhập tài khoản mẹ đúng không?”
Linh tái mặt, nhưng vẫn chối:
“Không! Sao em làm thế được…”
Anh không nói gì, mở camera góc hành lang trước cửa – đoạn video cho thấy Linh cầm điện thoại bà Lệ, bước vào phòng riêng, rồi hôm sau có giao dịch từ tài khoản đó.
Không chối được nữa, Linh bật khóc:
“Bà nói sẽ không dùng tiền nữa, bà thà để cho em nuôi cháu còn hơn. Em không lấy tất cả, chỉ là… em nghĩ mình có quyền…”
“Có quyền? Mẹ anh chết một mình trong viện! Còn em rút gần 400 triệu từ tài khoản của bà mà nói là có quyền à?”
Cơn giận trào dâng, Tùng đập mạnh bàn, đuổi cô ra khỏi nhà ngay trong đêm:
“Ra khỏi nhà tao. Ngay bây giờ.”
Sáng hôm sau, Tùng quay lại viện dưỡng lão để xin bản sao giấy tờ. Nhân viên lặng lẽ đưa cho anh một phong thư cũ được niêm phong – bà Lệ để lại trước khi mất, nhờ chuyển đúng ngày 50 nếu con trai quay lại.
Trong thư, bà viết:
“Tùng à, mẹ biết Linh lấy tiền. Mẹ cho đấy. Con bé thiếu thốn, lo toan. Nó không xấu. Mẹ chỉ buồn vì lúc đau ốm chẳng ai đến. Nhưng thôi, mẹ cũng quen rồi.”
“Tiền đó mẹ để cho cháu – không phải trả ơn, mà là mẹ sợ nếu mẹ không cho, chẳng ai cho nó một tương lai yên ổn.”
Tùng đọc đến đó, nước mắt giàn giụa.
Linh không lấy trộm. Bà biết. Nhưng cách Linh “lấy” mới là thứ khiến cả xã hội tranh cãi.