Nhà tôi không khá giả nhưng cũng gọi là nề nếp, gia phong. Hôm cưới xong, cả nhà ai cũng vui vì con dâu mới — một cô gái người Tày trên Hà Giang, nhẹ nhàng mà kín đáo, dáng vẻ ngoan ngoãn khiến mẹ tôi quý như vàng.
Nhưng chuyện lạ bắt đầu từ đêm tân hôn.
Tôi tưởng vợ chồng son sẽ quấn quýt nhau, nào ngờ con trai tôi mặt mày tái mét xuống nói:
“Mẹ… nó nhất quyết đòi ngủ riêng, bảo mệt. Con nói thế nào cũng không chịu.”
Tôi nghĩ chắc ngại hay chưa quen nhà chồng nên cũng bỏ qua.
Đêm thứ hai, y hệt. Con trai tôi ngồi thừ lặng như tượng. Tối đó, tôi thức đến khuya, nghe thấy tiếng lạch cạch như mở then cửa. Mò ra ngoài nhìn trộm, tôi sững người thấy bóng con dâu lướt rất nhanh ra vườn, áo trắng dài phủ kín, trên tay cầm một bó tóc.
Tôi cứng họng không dám lên tiếng. Đêm thứ ba, tôi rủ cả chồng và con trai thức canh.
Đúng 3 giờ sáng, nó lại mở cửa, lần này là đi thẳng xuống bếp. Từ khe cửa, chúng tôi rùng mình khi thấy nó vẽ bùa bằng máu gà lên nền đất, miệng lẩm nhẩm tiếng dân tộc mà không ai hiểu được. Trên cổ, nó đeo một túi vải nhỏ đen sì, bên trong như động đậy.
Chồng tôi run tay, làm rơi cái chén. Tiếng động khiến nó quay lại. Lần đầu tiên, tôi thấy ánh mắt nó khác lạ — không còn là con người. Tròng trắng lộ rõ, tay cầm con dao nhỏ quệt ngang không khí:
“Không ai được phép ngăn tôi… Người tôi đợi vẫn chưa về…”
Chúng tôi lao vào giữ lại thì túi vải rơi xuống, bật mở. Một lọn tóc đàn ông, dính máu khô, cùng tấm ảnh cũ nhàu nát… không ai khác, chính là người yêu cũ của nó — đã chết cách đây 3 tháng trong một tai nạn rừng!
Con trai tôi choáng váng, vì… anh ta chính là bạn thân của nó, và là người ghép tim cho con trai tôi để sống sót sau tai nạn 1 năm trước.
Nó ngước lên nhìn chồng, khóc không ra tiếng:
“Anh ấy bảo… sẽ quay lại tìm em, bằng cách này hay cách khác…”
Cả nhà tôi chết lặng. Con trai tôi tái mặt, tim đập loạn xạ, rồi gục xuống sàn — đúng lúc 3h33 sáng.