×
×

Đoàn nhà nhà trai vừa mới bước vào cổng, mẹ cô dâu đã bĩ-u m-ôi bảo: “Mới nhìn đã biết ngh;èo” nhưng bà không ngờ được mẹ tôi chính là chủ nợ của căn nhà

Hôm đó là lễ ăn hỏi.
Nhà trai chúng tôi đi 7 người, không xe sang, không váy vóc lộng lẫy. Mẹ tôi đội nón lá, mặc áo dài truyền thống, tay xách tráp bằng tay chứ không thuê đội bê tráp rình rang như người ta.

Vừa bước qua cổng, mẹ cô dâu hất hàm, bĩu môi rồi nói với hàng xóm đứng gần:

– “Trời ạ, mới nhìn đã biết nghèo. Nhìn cái dép, cái giỏ là biết không cùng đẳng cấp rồi.”

Câu nói đủ lớn để cả đoàn nghe thấy.

Không khí bỗng trĩu nặng. Bố tôi chau mày, anh em tôi ngượng chín mặt. Nhưng mẹ tôi thì vẫn bình thản, không nói gì, chỉ nhẹ mỉm cười, đặt tráp lên bàn và rót nước.


Buổi lễ diễn ra không mấy suôn sẻ.
Mẹ cô dâu tỏ thái độ khinh thường ra mặt. Đến lúc đưa sính lễ, bà còn cố tình ngồi khoanh tay, chẳng buồn tiếp chuyện ai.

Cho đến khi tôi đứng dậy xin phép hai bên thông gia được phát biểu vài lời, mẹ tôi nhẹ nhàng đứng lên, lấy từ túi ra một tập giấy A4 rồi đặt nhẹ xuống bàn trước mặt bà thông gia:

– “À chị ơi, cái nhà này hình như là sắp bị ngân hàng siết đúng không?
Chị thế chấp 3 năm chưa trả nổi lãi. Mà người cầm giấy nợ chính là tôi đấy. Nếu không tin thì chị xem giùm, giấy tờ gốc còn ở đây.”


Cả họ nhà gái chết lặng.
Mẹ cô dâu tay run run lật từng trang, gương mặt tái mét như tờ giấy. Căn nhà đang ngồi tổ chức lễ ăn hỏi này… sắp không còn mang tên bà nữa.

Mẹ tôi tiếp lời, giọng vẫn nhẹ nhàng:

– “Tôi chưa bao giờ chê con dâu tương lai. Nhưng tôi không nghĩ có ngày, người thiếu nợ tôi lại dám khinh con tôi nghèo.


Không khí từ đó lật ngược 180 độ.
Mẹ cô dâu đổ mồ hôi lạnh, vội đứng dậy rót nước, gượng cười liên tục:

– “Chị thông cảm, nãy tôi đùa thôi, chị đừng để bụng…”

Nhưng đã muộn.
Mẹ tôi đứng lên:

– “Tôi đến đây để hỏi vợ cho con tôi, không phải đòi nợ. Nhưng nếu gia đình chị không biết tôn trọng, thì… mình gặp nhau ở tòa cũng được.”


Chúng tôi bỏ về ngay sau đó.
Vài hôm sau, nhà gái chủ động tìm tới, xin lỗi và cầu mong được tiếp tục hôn sự.

Nhưng mẹ tôi chỉ đáp một câu:

– “Nợ thì vẫn phải trả. Nhưng con tôi thì không thể trao cho người không biết tôn trọng người khác.”


Từ đó, mỗi khi ai nhắc đến câu “Mới nhìn đã biết nghèo”, cả làng lại nhớ đến buổi ăn hỏi năm ấy – nơi kẻ ngồi nhà lầu bị phơi trần thân phận đi vay, còn người mặc áo vải lại là chủ nợ im lặng nhưng đầy bản lĩnh.

Related Posts

Áp thấp nhiệt đới đã mạnh lên thành bão số 1 Wutip giật cấp 10

Theo cơ quan khí tượng, sáng nay 11.6, áp thấp nhiệt đới trên khu vực phía đông quần đảo Hoàng Sa đã mạnh lên thành bão số 1…

Áp thấp nhiệt đới chính thức mạnh lên thành bão số 1 Wutip, đường đi lắt léo nguy hiểm

Theo cơ quan khí tượng, sáng nay 11.6, áp thấp nhiệt đới trên khu vực phía đông quần đảo Hoàng Sa đã mạnh lên thành bão số 1…

Ch:óa:ng v:áng với toàn bộ tang vật thu giữ tại hiện trường

Vào ngày 10/6, lực lượng cảnh sát Thái Lan đã bất ngờ ập vào một khu đô thị cao cấp ở quận Nong Chok, ngoại ô Bangkok….

Con trai bỏ cả ghế phó giám đốc để theo con bé bán nông sản vùng cao – đến ngày ra mắt, tôi c-/hết lặng khi nhìn thấy nhà lụp xụp của con dâu

Tôi là mẹ đơn thân, một tay nuôi con trai thành tài.Từ nhỏ, nó ngoan ngoãn, học giỏi, đi du học về đã làm tới chức Phó…

Đêm tâ//n hô//n, cô dâu bị đu///ổi về nhà mẹ đẻ sau khi chú rể nhận một cuộc gọi, 2 ngày sau, sự thật v/ỡ lẽ…

Cả ngày hôm đó, Mai – cô dâu mới – như sống trong một giấc mơ hồng. Sau 2 năm yêu đương đầy sóng gió, cuối cùng…

Giá vàng hôm nay 11-6: BẬT TĂNG đến mức KHÔNG KỊP TRỞ TAY, đến mức này rồi sao?

 Giá vàng hôm nay biến động khó lường khi các cuộc đàm phán thương mại Mỹ – Trung Quốc có tín hiệu tích cực. Giá vàng thế…