Trưa hôm đó, cái nắng miền quê đổ lửa như rang, không ai nghĩ sẽ có mưa. Nhưng đám tang ông Hòe – người đàn ông sống cô độc gần như suốt đời ở cuối làng – vẫn diễn ra đúng giờ ngọ để “cho nhẹ vía, siêu thoát nhanh” như lời thầy cúng dặn.
Đoàn đưa tang dài lê thê. Trống kèn rộn ràng nhưng u uất. Người làng vừa đi vừa thì thào:
– “Ông Hòe sống vậy chứ nghe bảo ngày xưa giàu lắm…”
– “Có khi nào chết để lại vàng chôn đâu đó…”
Đoàn người rẽ tới đúng cây thị cổ thụ đầu làng – nơi không ai dám bén mảng sau 6 giờ tối vì từng có người thắt cổ tự vẫn ở đó – thì trời đang nắng chang chang bỗng tối sầm lại.
ẦM! Một tiếng sấm nổ vang trời.
Mưa đổ xuống như thác, như thể ai đó đang tạt cả bầu trời xuống đầu làng. Quan tài của ông Hòe bị mưa xối, lớp vải phủ ướt đẫm, sũng nước. Người khiêng quan tài bắt đầu lảo đảo.
Và rồi… một vệt nước đen đặc chảy ra từ kẽ hở quan tài.
Ban đầu người ta tưởng nước mưa lẫn bùn. Nhưng một cụ già trong làng rú lên:
“Mùi này… mùi hóa chất! Mùi nhớt!”
Lúc ấy, người khiêng cũng hét lớn:
“Nặng quá! Quan tài đang rung!”
Mọi người hoảng loạn. Một thanh niên trong đoàn không chịu nổi liền hô to:
“Mở ra kiểm tra đi, không lỡ có chuyện gì!”
Chưa kịp ai đồng ý hay ngăn cản, nắp quan tài bị bật tung – không phải vì người ta mở, mà vì từ bên trong có gì đó trương phồng đẩy bật ra.
Và rồi… tất cả chết lặng.
Bên trong quan tài không chỉ có thi thể ông Hòe. Dưới lớp vải liệm… là cả một túi xác người nhỏ gọn – được bọc bằng nilon và quấn kín như chuẩn bị phi tang.
Một người la lên:
“Đó là… xác trẻ con! Là xương người!”
Đám tang hỗn loạn. Người dân làng bỏ chạy tán loạn dưới mưa. Cảnh sát được gọi đến ngay trong chiều hôm đó.
Kết luận điều tra khiến cả làng sốc tận óc:
Ba mươi năm trước, ông Hòe từng bị tình nghi trong vụ mất tích của một cô gái trẻ mới sinh con, nhưng vụ án bị đình chỉ vì không có bằng chứng và ông ta “không có con cái hay quan hệ thân thiết”.
Không ai ngờ – đứa trẻ ấy chính là con ruột ông Hòe, và cô gái kia đã bị giết, giấu xác dưới nền nhà rồi đem chôn theo lúc ông mất, để không ai phát hiện.
Mưa ngày hôm đó – dưới cây thị đầu làng – không phải sự ngẫu nhiên, mà là cú vạch trần của trời.
Quan tài ông Hòe sau đó không được an táng. Mảnh đất bị phong tỏa.
Còn dân làng? Từ hôm đó, chẳng ai dám đi ngang cây thị sau 12 giờ trưa nữa. Không vì sợ ma, mà vì sợ… sự thật.