Ngày em trai út của gia đình – Hưng – tuyên bố sẽ cưới một cô gái quê miền Tây làm vợ, cả dòng họ không khỏi bàn ra tán vào. Người thì xì xào, người thì ngờ vực, nhưng ồn ào nhất chính là chị hai – Thu, một người phụ nữ thành đạt, sắc sảo và luôn tự hào về dòng họ danh giá của mình.
Ngày gặp mặt dâu mới, chị Thu nhìn cô gái trong bộ áo dài đơn sơ, chất phác, tay xách giỏ quà trái cây, thì cười khẩy:
– “Vợ quê, chắc đến đây để đổi đời. Lại thêm một ‘đào mỏ’ ham tiền chứ gì.”
Mặc cho mẹ chồng tương lai tiếp chuyện nồng hậu, chị Thu luôn lạnh nhạt, đá đểu. Ngay cả ngày cưới, chị còn buông lời mỉa mai giữa bàn tiệc:
– “Lấy được chồng thành phố là may mắn rồi, cố mà giữ cho kỹ kẻo rớt hào quang.”
Cô dâu – Mai – chỉ cười nhẹ, ánh mắt không một chút oán hận. Mọi người nghĩ cô cam chịu vì thân phận “quê mùa, nghèo khó”. Nhưng không ai ngờ, chỉ đúng một tháng sau, mọi chuyện đảo chiều ngoạn mục.
Đó là hôm giỗ tổ dòng họ, nhà ai nấy đều dắt díu về. Xe sang dừng ngay cổng, người tài xế mở cửa cho Mai bước ra trong bộ váy đắt tiền, mang theo hai vệ sĩ lặng lẽ theo sau.
Chị Thu giật mình. Mọi người ngơ ngác. Bà con tưởng nhầm ngôi sao hay vợ đại gia nào về nhầm nhà.
Mai bước vào, nhẹ nhàng cười:
– “Con xin lỗi đã giấu thân phận. Thật ra, con là con gái út của Chủ tịch tập đoàn Đông Dương Land. Trước giờ, con chỉ muốn tìm người chồng yêu thương con thật lòng, không vì tiền hay danh tiếng.”
Cả nhà chết lặng. Người thân ái ngại cúi đầu. Chị Thu mặt tái mét, không dám nhìn thẳng vào mắt em dâu. Còn Hưng, nắm tay vợ đầy tự hào.
Từ hôm đó, “cô vợ quê” trở thành người được cả dòng họ cung phụng, săn đón. Ai cũng thay đổi cách xưng hô thành “cô Mai”, “chị Mai” một cách kính nể. Nhưng chỉ có một người không dám ngẩng mặt đối diện—chị hai Thu.