Tôi tên là Minh Thư, 35 tuổi, đã kết hôn được 8 năm và có một cậu con trai 6 tuổi. Chồng tôi, anh Tuấn, là một kỹ sư xây dựng, tính tình hiền lành, chăm chỉ, nhưng vì công việc thường xuyên phải đi công trình xa nên chúng tôi ít có thời gian bên nhau. Cuộc sống của tôi cứ bình lặng trôi qua, cho đến ngày tôi đi họp lớp cấp 3 – một buổi họp lớp đã thay đổi hoàn toàn cuộc đời tôi.
Hôm đó là một ngày cuối tuần, tôi diện một chiếc váy ôm sát màu xanh nhạt, trang điểm nhẹ nhàng, lòng háo hức vì đã lâu lắm rồi tôi không gặp lại bạn bè cũ. Buổi họp diễn ra ở một nhà hàng sang trọng trong thành phố. Khi tôi bước vào, không khí rộn ràng với tiếng cười nói, những cái ôm chào hỏi, và những câu chuyện ôn lại kỷ niệm xưa. Tôi đang trò chuyện với vài người bạn thì bất ngờ nghe một giọng nói quen thuộc vang lên phía sau: “Minh Thư, lâu quá không gặp!”
Tôi quay lại, tim bỗng đập thình thịch. Là Nam – mối tình đầu của tôi thời cấp 3. Nam vẫn cao lớn, gương mặt góc cạnh, nhưng giờ đây anh trông trưởng thành và phong độ hơn rất nhiều. Anh mặc một bộ vest lịch lãm, nụ cười rạng rỡ, ánh mắt nhìn tôi vẫn đắm đuối như ngày nào. Tôi bối rối, chỉ biết cười gượng: “Ừ, lâu rồi thật… Nam khỏe không?”
Nam kể rằng anh giờ là giám đốc một công ty xuất nhập khẩu, thành đạt, giàu có, nhưng vẫn chưa lập gia đình. Anh bảo: “Anh chưa tìm được ai khiến anh rung động như em ngày xưa.” Câu nói ấy làm tôi đỏ mặt, ký ức thời học sinh ùa về. Hồi đó, tôi và Nam yêu nhau say đắm, nhưng vì gia đình tôi phản đối, lại thêm việc Nam đi du học, chúng tôi chia tay trong nước mắt. Sau này, tôi lấy anh Tuấn, một người đàn ông ổn định, nhưng tôi chưa bao giờ quên được Nam.
Trong suốt buổi họp lớp, Nam luôn tìm cách ngồi gần tôi, hỏi han tôi đủ thứ, từ công việc, gia đình, đến những sở thích nhỏ nhặt mà anh vẫn nhớ. Ánh mắt anh nhìn tôi, đầy yêu thương và tiếc nuối, khiến trái tim tôi xao xuyến. Khi buổi tiệc kết thúc, Nam xin số điện thoại của tôi, bảo rằng muốn giữ liên lạc. Tôi ngập ngừng, nhưng rồi cũng đồng ý.
Từ hôm đó, tôi bắt đầu nhắn tin với Nam. Ban đầu chỉ là những câu hỏi thăm xã giao, nhưng dần dần, chúng tôi nói chuyện nhiều hơn, thân thiết hơn. Nam thường xuyên rủ tôi đi cà phê, đi ăn, thậm chí tặng tôi những món quà đắt tiền. Anh nói những lời ngọt ngào, khiến tôi cảm thấy mình được yêu thương, được trân trọng – điều mà tôi đã không còn cảm nhận được từ chồng mình trong suốt thời gian dài anh bận rộn với công việc.
Tôi biết mình đang sai, nhưng cảm giác được sống lại những ngày tháng yêu đương nồng cháy khiến tôi không thể dừng lại. Tôi nảy sinh ý định ngoại tình sau lưng chồng. Tôi nói dối anh Tuấn rằng tôi bận công việc, bận gặp bạn bè, để có thời gian gặp Nam. Mỗi lần ở bên Nam, tôi như trở thành một người khác – trẻ trung, rực rỡ, và đầy đam mê. Nam cũng không giấu giếm tình cảm, anh nói muốn tôi bỏ chồng để đến với anh, rằng anh sẽ cho tôi một cuộc sống sung sướng, không phải lo toan.
Cứ thế, mối quan hệ vụng trộm của tôi và Nam kéo dài được một năm. Tôi nghĩ mình khéo léo, rằng chồng tôi sẽ không bao giờ phát hiện ra. Nhưng tôi đã lầm. Một ngày nọ, khi tôi đang chuẩn bị đi gặp Nam, anh Tuấn bất ngờ trở về nhà sớm. Anh nhìn tôi, ánh mắt đầy nghi ngờ, rồi lạnh lùng nói: “Em đi đâu mà ăn mặc đẹp thế? Gặp ai à?”
Tôi ấp úng, nói dối rằng đi gặp một người bạn. Nhưng anh Tuấn không tin. Anh giật lấy điện thoại của tôi, mở ra xem, và phát hiện những tin nhắn tình cảm giữa tôi và Nam. Anh gằn giọng: “Thư, em phản bội anh! Một năm qua em đã lừa dối anh để qua lại với thằng đó, đúng không?”
Tôi quỳ xuống, khóc lóc xin lỗi, nhưng anh Tuấn không nghe. Anh đập vỡ chiếc điện thoại, rồi bỏ ra ngoài. Đêm đó, anh không về nhà. Tôi hoảng loạn, gọi cho Nam, nhưng Nam chỉ nói: “Anh không muốn dính vào rắc rối gia đình em. Nếu em không bỏ chồng, anh cũng không thể chờ đợi mãi.” Tôi sụp đổ hoàn toàn. Người đàn ông mà tôi đã đánh đổi tất cả để chạy theo, hóa ra chỉ xem tôi như một cuộc vui.
Mấy ngày sau, anh Tuấn trở về, nhưng không phải để làm lành. Anh đưa cho tôi lá đơn ly hôn, giọng lạnh tanh: “Anh không thể sống với một người vợ không chung thủy. Con trai anh sẽ nuôi, em muốn đi đâu thì đi.” Tôi van xin, nhưng anh không lay chuyển. Anh kể rằng sau khi phát hiện ra sự thật, anh đã tìm hiểu và biết Nam không hề nghiêm túc với tôi. Nam đã có một người phụ nữ khác, và chỉ xem tôi như một “món đồ chơi” để giải khuây.
Nhà tôi tan nát. Tôi mất chồng, mất con, mất cả gia đình mà tôi từng có. Mẹ chồng, người vốn đã không ưa tôi, thẳng thừng đuổi tôi ra khỏi nhà, bảo rằng tôi không xứng đáng làm dâu nhà bà. Tôi dọn ra ngoài, sống một mình trong căn hộ thuê, lòng đầy hối hận. Nam sau đó cũng cắt đứt liên lạc với tôi, như thể tôi chưa từng tồn tại trong cuộc đời anh.
Buổi họp lớp định mệnh ấy, tôi đã nghĩ rằng mình tìm lại được tình yêu, nhưng hóa ra, tôi chỉ tự tay phá hủy hạnh phúc của chính mình. Nếu tôi không để cảm xúc lấn át lý trí, không chạy theo những ảo mộng phù phiếm, có lẽ giờ đây tôi vẫn đang sống yên ấm bên chồng con. Nhưng tất cả đã quá muộn. Cái giá của sự phản bội, tôi phải trả bằng cả cuộc đời mình.