Họ nhà tôi vốn có truyền thống cúng giỗ tổ long trọng, năm nào cũng làm to.
Năm nay, đúng dịp 20 năm mất của cụ kỵ, nên cả họ kéo về gần trăm người, rộn ràng trong ngoài.
Tôi – dâu thứ, vừa bưng mâm cơm lên, vừa nhìn quanh, mọi chuyện vẫn êm xuôi cho đến khi thằng Bin – cháu đích tôn 6 tuổi của chị chồng cả – lững thững từ sân chạy vào.
Nó chạy vòng quanh bàn thờ rồi chỉ thẳng vào chị dâu cả – vợ anh cả – rồi hồn nhiên nói:
“Cô ơi, sao con thấy… chú kia thơm giống mùi của cô thế?”
Cả mâm cỗ chết sững.
Tiếng muỗng đũa va vào chén rơi “choang” một tiếng.
Không ai cười nổi.
“Chú kia” mà nó chỉ – là cậu bếp trưởng được thuê riêng về nấu cỗ, đang mặc tạp dề trắng, đầu đội mũ lưới, lặng lẽ nêm nếm món ăn trong gian bếp phía sau.
Bà mẹ chồng tôi – người nổi tiếng nghiêm khắc, chưa bao giờ để ai làm điều tiếng trong họ – lập tức hầm hầm đứng dậy, gọi người nhà trích xuất camera ở gian bếp, nơi từ sáng đến giờ mọi chuyện diễn ra tấp nập.
Chị dâu cả tái mặt, vội vàng kéo tay thằng bé:
“Con nói linh tinh gì đấy?”
Nhưng thằng bé vẫn nhún vai:
“Sáng con thấy chú kia ôm cô trong nhà kho, còn thơm má nữa mà…”
Màn hình camera được dựng ngay tại phòng khách, trước hàng chục ánh mắt của họ hàng nội ngoại.
Ban đầu, mọi người còn nghĩ trẻ con nói bậy – cho đến khi đoạn ghi hình 5 giờ sáng lộ ra:
Chị dâu cả – mặc đồ thể thao – lén lút đi vào nhà kho sau, chỉ vài phút sau, người đầu bếp cũng đi theo.
Camera góc khuất ghi được cảnh hai người… ôm nhau từ phía sau, rõ ràng không phải thân thiết bình thường.
Cú sốc thật sự là đoạn sau đó – chị dâu cả chủ động vòng tay hôn lên má người đầu bếp, còn nói:
“Nhà em hôm nay có cả họ, đừng manh động… chiều em xuống sau.”
Cả nhà vỡ oà.
Anh cả – chồng chị ấy – lặng người như bị rút hết máu.
Mẹ chồng ngã ngửa, phải có người đỡ.
Một bác họ thốt lên:
“Trời ơi, tưởng chị dâu mẫu mực… nào ngờ!”
Chị dâu bật khóc, chối không kịp, rồi quỳ xuống giữa sân xin lỗi.
Nhưng đã muộn…
Cậu đầu bếp kia sau đó khai rằng hai người đã qua lại từ lần giỗ năm ngoái, khi anh được thuê lần đầu đến nhà.
Chị dâu cả thường xuống bếp giúp đỡ, rồi từ đó bắt đầu những buổi sáng “giúp nhau sắp mâm” trong kho chứa đồ cũ sau nhà.
Câu chuyện tưởng chỉ là lời nói ngây thơ của đứa trẻ, lại là mồi châm cho quả bom làm vỡ tan một gia đình.
Giỗ tổ – ngày tưởng để gắn kết huyết thống – năm ấy trở thành ngày họ nhà tôi cắt phăng một nhánh bị “sâu mọt” cắn từ gốc.