Hôm đó là giỗ đầu của mẹ, cả nhà tập trung đông đủ, không khí vừa trang nghiêm vừa nghèn nghẹn. Tôi – con gái út của mẹ – là người tự tay bới bát cơm cúng, cắm đôi đũa, đặt lên bàn thờ lúc 11 giờ trưa. Cơm trắng, khói nhang nghi ngút. Ai cũng lặng lẽ cúi đầu, không ai đụng chạm gì đến mâm lễ.
Khoảng 30 phút sau, khi chuẩn bị cúng cơm chính, tôi là người bước lên đầu tiên. Nhưng vừa ngẩng đầu nhìn bàn thờ, tôi chết lặng:
Bát cơm cúng… hoàn toàn trống không. Không một hạt. Chỉ còn đôi đũa vẫn cắm nguyên.
Cả nhà nhốn nháo, người thì lẩm bẩm: “Mẹ về ăn rồi.” Người thì sợ xanh mặt, bảo gọi thầy. Nhưng tôi – người thực tế và tỉnh táo nhất nhà – yêu cầu xem lại camera an ninh đặt trong phòng khách, đối diện thẳng bàn thờ.
Chúng tôi tua lại đúng khung giờ từ 11:00 đến 11:30.
Và rồi, đến phút thứ 17, ai nấy cứng người, mặt tái mét, một vài người lớn tuổi thậm chí còn phải vịn vào tường cho khỏi ngã.
Camera không quay được bất kỳ ai lại gần bàn thờ. Nhưng bát cơm, rõ ràng hiện lên từng giây, từng phút… đang từ từ vơi đi, như thể có ai đó vô hình đang xúc từng thìa một, ăn hết sạch.
Không vương vãi. Không đổ vỡ. Đôi đũa không hề xê dịch.
Mọi người hoảng loạn, bà cô tôi run run lẩm bẩm:
“Hay là… là bà ấy thật sự về? Ăn cơm… như hứa trước khi mất?”
Tôi thì không tin.
Là người lắp camera, tôi biết hệ thống này có lưu trữ bản sao lưu trên đám mây. Tôi lập tức mở máy tính kiểm tra lại bản tốc độ chậm, tua chậm gấp 10 lần, soi từng khung hình.
Và chính lúc đó, sự thật rùng mình hiện ra.
Ở khung hình thứ 1027, đúng 11:17:45, trong một khung hình chỉ thoáng qua 0,5 giây, xuất hiện một bàn tay.
Một bàn tay nhăn nheo, xanh xao, có vết bớt đỏ quen thuộc ở cổ tay – vết bớt của mẹ tôi khi còn sống.
Bàn tay đó từ trong bóng bàn thờ vươn ra, cầm đôi đũa, múc từng thìa cơm rồi rút lại – rất nhẹ, rất nhanh, không hề làm nghiêng đũa hay đổ hạt cơm nào ra ngoài.
Cao trào là ở giây tiếp theo:
Khi phóng to hình lên để xác định rõ hơn, tôi phát hiện một chi tiết khiến cả nhà phải nín thở:
Trong phần nền tối phía sau bàn thờ, lờ mờ hiện lên khuôn mặt của một người đàn ông.
Không phải mẹ tôi.
Mà là ba tôi – người đã mất từ 5 năm trước, từng được chôn chung mộ với mẹ theo di nguyện.
Câu chuyện tưởng chừng đầy màu sắc huyền bí… nhưng rồi cú twist thật sự ập đến:
Hóa ra, bát cơm cúng mẹ không phải bị “ăn mất” – mà bị tráo.
Khi kiểm tra hệ thống camera gốc, tôi phát hiện ra tập tin video bị can thiệp từ trước – bằng phần mềm chỉnh sửa chuyên nghiệp, chèn hiệu ứng “biến mất” của cơm.
Còn camera phụ đặt ở góc bếp (để giám sát trộm vặt), vô tình ghi lại cảnh chị dâu tôi lén lút trèo lên ghế, thay bát cơm bằng bát rỗng, rồi cất bát cơm đầy vào túi nilon, mang đi giấu trong phòng.
Cú twist cuối cùng:
Tại sao chị dâu làm vậy?
Bởi vì mấy tháng nay, chị nghe được tin đồn từ một ông thầy bói rằng:
“Nếu cúng giỗ đầu mà người mất ăn được bát cơm sạch không rơi vãi, thì hồn người ấy sẽ về báo mộng và chỉ cho con cháu nơi giấu tiền hoặc vàng.”
Mẹ tôi từng có một khoản tiết kiệm mà không ai tìm thấy sau khi bà mất. Và chị ta, vì lòng tham, đã cố dựng hiện trường như “mẹ ăn hết cơm” để chờ mộng báo – chỉ cho một mình chị.
Không ngờ, cái giá của lòng tham là bị chính camera lột trần trước cả họ hàng.