Tôi làm bác sĩ sản khoa đã 10 năm, đỡ đẻ không biết bao nhiêu ca, từ những trường hợp dễ đến phức tạp. Công việc quen thuộc đến mức tôi chẳng còn bất ngờ với bất cứ điều gì. Nhưng hôm nay, ca trực đêm lại khiến tôi đứng hình. Tên bệnh nhân trên hồ sơ là Minh Anh – cái tên quen thuộc mà tôi cố quên suốt 5 năm qua. Vợ cũ của tôi.
Chúng tôi ly hôn cách đây 5 năm, khi đó Minh Anh khóc lóc nói cô ấy bị “vô sinh”, rằng không thể có con dù đã chạy chữa khắp nơi. Tôi thương cô ấy, nhưng áp lực từ gia đình hai bên, cộng với những mâu thuẫn không giải quyết được, khiến chúng tôi đường ai nấy đi. Sau ly hôn, tôi lao vào công việc, cố không nghĩ đến quá khứ, còn cô ấy thì mất liên lạc hoàn toàn.
Hôm nay, bước vào phòng sinh, tôi thấy Minh Anh nằm đó, mồ hôi nhễ nhại, đang đau đớn rặn đẻ. Cô ấy nhìn tôi, mắt trợn tròn, nhưng chẳng kịp nói gì vì cơn đau ập tới. Tôi cố giữ bình tĩnh, làm tròn nhiệm vụ, dù lòng ngổn ngang. Sau gần một tiếng, tiếng khóc oe oe vang lên, một bé trai kháu khỉnh ra đời. Tôi cắt rốn, bế thằng bé lên, định đưa cho y tá thì chết sững: đôi mắt to tròn, cái mũi cao, cái miệng nhỏ xinh – thằng bé giống tôi như đúc, giống đến mức tôi rùng mình.
Minh Anh mệt mỏi nhìn tôi, giọng yếu ớt: “Anh đừng hiểu lầm, nó… không phải con anh đâu.” Nhưng ánh mắt cô ấy lảng tránh, tôi biết có gì đó không thật. Tôi hỏi: “Nếu em vô sinh, thì đứa bé này là sao?” Cô ấy im lặng, rồi bật khóc: “Sau khi ly hôn, tôi đi chữa tiếp, rồi có thai với người khác… anh đừng nghĩ nhiều.” Nhưng tôi không tin, thằng bé giống tôi quá, giống như một phiên bản nhỏ của chính mình.
Tôi rời phòng sinh, tay run run. Sự thật là gì tôi không dám chắc, nhưng lòng tôi rối bời. 10 năm làm nghề, tôi chưa bao giờ gặp ca nào khiến mình bàng hoàng thế này. Đêm đó, tôi đứng ngoài hành lang bệnh viện, nhìn qua cửa kính thấy Minh Anh ôm con ngủ, lòng tự hỏi: “Liệu có phải phép màu, hay chỉ là một sự trùng hợp cay đắng?”