Lấy chồng lớn hơn mình 25 tuổi, ai cũng bảo cô dại. Nhưng cô thì nghĩ khác. Anh là người đàn ông từng trải, điềm đạm, luôn dịu dàng gọi cô là “con gái của ba” với ánh mắt âu yếm. Cưới về, cô được cưng như công chúa, không phải động tay bất cứ việc gì. Mỗi bữa ăn, mỗi chiếc áo mặc ra đường đều do chồng tự tay chuẩn bị. Người ta ghen tị, còn cô thì tin chắc mình đang sống trong cổ tích.
Cho đến một đêm, khoảng 1h sáng, cô lơ mơ tỉnh giấc vì nghe tiếng động lạch cạch từ phòng bên. Tưởng chồng khát nước, cô khẽ mở cửa… nhưng rồi sững người. Dưới ánh đèn bàn lờ mờ, chồng cô – người đàn ông 55 tuổi đầu tóc hoa râm – đang lúi húi lục một chiếc rương gỗ khóa kỹ, ánh mắt căng thẳng và tay run run như đang giấu giếm điều gì đó quan trọng.
Cô nín thở quan sát. Khi ông ta mở rương ra, bên trong không phải tiền bạc hay giấy tờ, mà là… một loạt bức ảnh cũ, trong đó có ảnh cô từ hồi cấp 2, lớp 9, cả ảnh thời mẫu giáo, và nhật ký ghi chép chi tiết về cuộc sống của cô suốt hơn 10 năm.
Cô chết điếng.
Tại sao một người đàn ông mà cô chỉ gặp “tình cờ” cách đây 2 năm lại có ảnh cô từ hồi chưa biết anh ta là ai? Tại sao lại biết từng trường cô học, từng người bạn cô chơi cùng, cả ngày cô vỡ giọng hay đi học thêm ở đâu?
Chồng cô chợt quay lại, giật mình khi thấy cô đứng đó. Nhưng ông ta không chối, chỉ thở dài rồi nói:
— Ba dõi theo con từ lâu rồi, từ trước khi con biết gọi tiếng “ba”…